Câu chuyện của một học viên Pháp Luân Công hai lần được trực tiếp nghe Sư Phụ giảng Pháp tại lớp giảng Pháp ở Quảng Châu.

Một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc vốn không tin vào Thần Phật chia sẻ rằng khi thân thể mang nhiều căn bệnh điều trị dài ngày không khỏi, đang trong tuyệt vọng thì học viên này đã có cơ duyên được trực tiếp nghe Sư Phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp tại lớp giảng Pháp ở Quảng Châu Trung Quốc và thần tích đã xuất hiện ngay khi nghe Sư phụ giảng Pháp.

Nhớ lại những hồi ức không thể nào quên đó, học viên này đã viết bài chia sẻ của mình:

“Khi tôi còn học cấp ba, vì thân thể ốm yếu nhiều bệnh nên tôi đã luyện nhiều loại khí công trị bệnh khỏe người, khi đó có nhiều công phái thịnh hành trong xã hội, tôi đều thử qua, nhưng không thể hoàn toàn đạt đến hiệu quả chữa bệnh khỏe người.

Phong trào khí công ở Trung Quốc

Vào nửa cuối năm 1993, tôi đi học gần Quảng Châu, khi đó khí công đang lên cao trào, trong xã hội có đủ loại đủ dạng công pháp, có nhiều khí công lợi dụng tâm danh lợi của mọi người, tuyên truyền luyện công pháp của họ có thể xuất công năng trong thời gian tu luyện ngắn, có thể chữa bệnh cho người khác. Trong trường có rất nhiều bạn học luyện khí công, chúng tôi bị bao vây bởi cơn sốt khí công vào thời điểm đó, đến đâu cũng dễ dàng tìm thấy khí công có thể tu luyện xuất công năng, có thể chữa bệnh cho người khác, suýt nữa thì bị khí công giả lừa.

Trước kỳ nghỉ hè năm 1994, qua bạn bè giới thiệu, tôi và một bạn học được biết có một công pháp gọi là Pháp Luân Công, hơn nữa người sáng lập sẽ đích thân đến Quảng Châu trực tiếp giảng Pháp trong kỳ nghỉ hè.

Được nghe Sư phụ giảng Pháp

Khi nghỉ hè, chúng tôi đã đến Quảng Châu, đăng ký tại Hiệp hội Nghiên cứu Khí công Quảng Đông, tôi nhớ khi đó học phí cho 10 buổi học của lớp bảy ngày chỉ là 40 Nhân dân tệ, thấp hơn nhiều so với các công pháp khác. Do số lượng người đăng ký không ngừng tăng lên, địa điểm chuẩn bị cho lớp học Pháp Luân Công lần thứ tư ở Quảng Châu đã thay đổi ba lần, từ khán phòng ban đầu có sức chứa khoảng 1.000 người, nâng lên thành một khán phòng lớn có sức chứa hơn 2.000 người.

Thuyết vô thần đã làm cho người ta khó tiếp cận với Pháp

Khi đó ngộ tính của tôi thực sự rất thấp, dẫu đã nghe Sư phụ giảng Pháp, mặc dù biết Pháp Luân Công không giống các khí công bình thường khác, mà là cao đức Đại Pháp, nhưng vì từ nhỏ đến lớn bị trúng độc thâm sâu bởi “thuyết vô Thần” của tà đảng Trung Cộng, nên cuối cùng tôi vẫn bán tín bán nghi đối với vấn đề liệu có Thần Phật tồn tại hay không.

Hơn nữa không có lý giải đúng đắn về mối quan hệ giữa cuộc sống và tu luyện; không lý giải được sự khác nhau giữa nội hàm của “mất đi” và “buông bỏ” trong tu luyện, hiểu lầm buông bỏ chấp trước chính là mất đi cuộc sống tốt đẹp trong người thường, bước trên con đường tu luyện chính là trở thành hòa thượng không ra hòa thượng; hiểu sai rằng mình vẫn còn rất trẻ, con đường nhân sinh của bản thân chỉ mới bắt đầu, tu luyện sẽ mất đi cuộc sống tốt đẹp trong người thường, thế nên từ từ buông lơi tu luyện, mê trong người thường.

Vì vậy, danh lợi tình trong người thường kiểm soát tôi một cách chặt chẽ, trong dòng chảy lớn xã hội đang trượt dốc nhanh chóng, tâm tính tôi cũng trượt theo. Không lâu sau, căn bệnh dạ dày vốn đã hành hạ tôi bấy lâu nay lại tái phát, dẫn đến bệnh ở các cơ quan nội tạng khác, khi nghiêm trọng, ngay cả cơm cũng không ăn nổi, toàn thân mệt mỏi, đi bệnh viện uống thuốc cũng không khỏi, khuôn mặt vàng vọt, rơi vào thống khổ cực lớn, và gần như tuyệt vọng với cuộc sống.

Trí tuệ được khai mở, thân thể được chuyển biến khi nghe Sư phụ giảng Pháp

Vào cuối năm 1994, Thần may mắn lại đến một lần nữa, một bạn học luyện công chung nói với tôi rằng, Sư phụ sẽ tổ chức lớp giảng Pháp thứ năm tại Quảng Châu vào tháng 12, và lớp giảng Pháp này sẽ là lớp học trực diện cuối cùng của Sư phụ ở Trung Quốc. Mặt thanh tỉnh khiến tôi minh bạch rằng, đây là cơ hội cuối cùng của tôi, tôi như chụp được cọng rơm cứu mạng vậy, vội vàng nắm bắt cơ hội này và lập tức đi đăng ký.

Kỳ tích thực sự lại triển hiện trước mắt tôi, khi vừa nghe xong buổi giảng thứ nhất, thân thể vốn còn chút hơi tàn của tôi lập tức hồi phục khỏe mạnh, ăn uống thật ngon miệng, trở nên tràn đầy năng lượng, dường như có một sức mạnh vô tận, thực sự cảm nhận được trạng thái hết bệnh thân nhẹ nhàng.

Trên lớp, tôi như nắng hạn chờ mưa được nghe Sư phụ giảng Pháp, đắm mình trong Phật ân hồng đại. Lần này, thực sự như đả khai ký ức bụi bặm bị chôn vùi ngàn vạn năm, như tiếng sấm mùa xuân, băng tuyết tan, trời đất phục sinh. Cuối cùng tôi đã minh bạch rằng bản thân đắc được điều gì, minh bạch rằng bản thân đang ở thời đại nào, từ tận đáy lòng tôi reo hò hết lần này đến lần khác, đây là Đại Pháp xưa nay chưa từng có đang khai truyền tại nhân gian! Nội tâm tôi có một cảm giác vui sướng tiềm tại không thể diễn tả bằng lời.

Quyết tâm bước vào tu luyện

Lần này, tôi hạ quyết tâm phải thực sự bước trên con đường tu luyện Đại Pháp. Từ một người bị trúng độc “thuyết vô Thần” thâm sâu nay đã lý giải được tu luyện, bước vào tu luyện, đối với tôi mà nói đó thực sự là một quá trình gian nan khúc khuỷu vô tỉ. Sau khi thực sự lý giải được ý nghĩa và nội hàm của tu luyện, phương pháp đúng đắn của tu luyện, tôi thường cảm nhận được sự tốt đẹp thực sự của nhân sinh và sự mỹ diệu vô tỉ của tu luyện.

Lớp truyền Pháp thứ năm ở Quảng Châu cũng là lớp trực diện cuối cùng của Sư phụ ở trong nước, được tổ chức tại sân vận động Quảng Châu, hơn 5.000 học viên trên khắp cả nước đã tham gia lớp học này, các chỗ ngồi xung quanh sân vận động chật kín, vì quá đông người, chỗ ngồi không đủ, nhiều học viên đã ngồi ở khoảng giữa của sân vận động.

Sư phụ từ bi cứu độ chúng sinh

Do hạn chế về không gian nên vẫn còn nhiều học viên không đăng ký được, không vào lớp được, khi Sư phụ giảng buổi đầu tiên ở sân vận động, nhiều học viên không vào được cũng không muốn rời đi, ở bên ngoài sân vận động tĩnh tĩnh luyện công, khi đó ở hiện trường có thể cảm nhận được bầu không khí cảm động của những chúng sinh khao khát được đắc Pháp. Sau khi Sư phụ biết, đã đặc biệt sắp xếp để nhân viên công tác tìm thiết bị phát video, một buổi phát sóng trực tiếp đã được thực hiện bên ngoài địa điểm cho những học viên không thể vào lớp.

Người đơn giản chỉ vì để cứu độ chúng sinh

Bàn giảng bài của Sư phụ được đặt giữa sân vận động cách một trong những bức tường khoảng hai mét, một chiếc khăn trải bàn vàng đơn giản được trải lên đó, phía sau cũng chỉ đơn giản là treo một tấm vải vàng (Phông nền này cũng chính là phông nền trong “Video giảng Pháp ở Quảng Châu” mà chúng ta xem sau này). Trên bàn chỉ có một chiếc micrô và một cốc nước, nhưng Sư phụ hiếm khi uống nước khi giảng bài, thông thường lớp học diễn ra trong hai giờ vẫn không uống một ngụm nước nào.

Người không muốn bỏ sót một người nào

Sư phụ giảng bài không bao giờ cần bản thảo, trên bàn chỉ có một tờ giấy, tuy nhiên, quá trình giảng bài của Sư phụ thường bị gián đoạn bởi những tràng vỗ tay nồng nhiệt của học viên vì nội dung tuyệt vời của bài giảng.
Sau bài giảng cuối cùng của lớp, Sư phụ giải đáp câu hỏi cho mọi người, trong đó cũng có một câu hỏi của tôi được đưa lên Sự phụ. Sự Phụ đã từ bi trả lời chi tiết tất cả các câu hỏi mà các đệ tử viết lên hỏi ngài.

Sau khi Sư phụ giải đáp xong các câu hỏi cho mọi người, nhiều học sinh đã kính dâng hoa tươi và cờ hiệu lên Sư phụ. Tiếp theo, Sư phụ ngồi trên bàn giảng, vì mọi người mà đả đại thủ ấn liên hoa.
Lớp học kết thúc. Sư phụ mỉm cười vẫy tay tạm biệt mọi người, từ từ rời khỏi sân vận động, tất cả các học viên đều đứng dậy, dõi mắt nhìn theo Sư phụ, lưu luyến không rời, không muốn rời xa…

Những bức ảnh và những ký ức không thể phai về Sư Phụ

Tôi đã dùng máy ảnh chụp lại những bức ảnh cực kỳ trân quý, lưu lại những ký ức không thể phai mờ này. Trong quá trình tu luyện sau này, cho dù là trong tu luyện cá nhân; trong quá trình về quê hồng dương Đại Pháp; hay là sau đó, trong quá trình đi Bắc Kinh thỉnh nguyện, chứng thực Đại Pháp; hay là trong tù, bị tà đảng Trung Cộng bức hại; hay là trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, thì những trải nghiệm truyền kỳ khi đích thân nghe Sư phụ giảng Pháp hai lần luôn khích lệ tôi dũng mãnh tinh tấn, không phụ ân Sư!

Những bức ảnh trân quý khi được trực tiếp nghe Sư phụ giảng Pháp

Những bức ảnh và những ký ức không thể phai về Sư Phụ
Hình ảnh Sư phụ đáp ứng yêu cầu của các học viên, vì mọi người mà đả đại thủ ấn (ảnh do học viên viết bài tự chụp).
Nghe Sư phụ giảng Pháp tại Quảng Châu năm 1994
Hình ảnh sau khi lớp học kết thúc, các học viên kính cẩn dâng cờ lên Sư phụ (ảnh do học viên viết bài tự chụp).
Nghe Sư phụ giảng Pháp tại Quảng Châu năm 1994
Hình ảnh sau khi lớp học kết thúc, các học viên lưu luyến không rời, dõi theo Sư phụ rời khỏi sân vận động (ảnh do học viên viết bài tự chụp).
Nghe Sư Phụ giảng Pháp tại Quảng Châu năm 1994
Hình ảnh Sư phụ đích thân dạy bài công pháp thứ năm (ảnh do học viên viết bài tự chụp).

Nhớ lại quá khứ, mọi chuyện rõ mồn một như hiện ra trước mắt. Hơn 20 năm trôi qua, trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã chứng kiến rất nhiều điều kỳ diệu, là những chuyện thực sự tồn tại, những câu chuyện này, một số là xảy ra trên thân tôi, một số xảy ra với đồng tu là người thân của tôi, một số xảy ra với đồng tu khác, cũng có nhiều trường hợp xảy ra với những người không tu luyện, nhưng họ là những người đồng ý với Đại Pháp và ủng hộ Đại Pháp. Giấy ngắn lời dài, nhất thời cũng không nói hết được.

Pháp Luân Đại Pháp, môn tu Phật, vạn năm khó gặp

Vào Tết năm Canh tý 2020, khi đối diện với dịch bệnh (viêm phổi Vũ Hán) đột ngột xuất hiện, nhiều người đang bình tĩnh suy nghĩ và phản tỉnh, rốt cuộc thì nhân sinh là vì điều gì? Người xưa giảng, “Nhân thân nan đắc, Trung Thổ nan sinh, Phật Pháp nan tầm” (Thân người khó đắc, khó sinh ở Trung Quốc, Phật Pháp khó tìm). Trải qua hơn 20 năm tu luyện, điều tôi muốn nói với mọi người từ tận đáy lòng mình là: Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp ngàn năm mới gặp một lần! Pháp mà Sư phụ Lý Hồng Chí giảng trong lớp truyền Pháp ở quốc nội đều có trong quyển “Chuyển Pháp Luân”, nếu chư vị có duyên đắc được, mong chư vị hãy đọc thử, và hãy trân quý.

Được trực tiếp nghe Sư phụ giảng Pháp, cơ duyên vạn cổ

Dân gian có câu: “Thân người khó được, Phật Pháp khó nghe”. Ai được trực tiếp nghe Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp, quả là người có cơ duyên.

Nguồn: Minh Huệ