“Bản thân tôi, lúc lo hậu sự cho chồng, tôi cũng nghĩ mình sắp chết rồi; vì vừa bị bệnh tim lại bị ung thư di căn; tôi đã mua đất an táng và xây luôn phần kim tĩnh cho mình ngay cạnh chỗ chồng nằm, để khi đến lúc… gia đình chỉ cần đem thiêu rồi đặt tôi xuống là xong. Nhưng điều đó đã không xảy ra, tôi đã vô cùng may mắn thoát khỏi cái chết nhờ sự kỳ diệu của Phật Pháp”.
Dưới đây là câu chuyện chia sẻ của cô Phạm Thị Lan, 58 tuổi, ở Hà Nội, một người đã may mắn thoát khỏi bàn tay tử thần nhờ ánh sáng của Phật Pháp:
Cuộc hôn nhân đầu tan vỡ trong u uất khiến tôi mắc bệnh tim
Năm 25 tuổi, tôi kết hôn với người chồng đầu tiên; vì không được sự đồng ý của 2 bên gia đình nên cuộc sống của chúng tôi gặp nhiều khó khăn; không nhận được sự trợ giúp của hai bên nội ngoại. Nhưng nhờ cố gắng của 2 vợ chồng và một chút may mắn nên 6 năm sau, chúng tôi cũng đã mua được đất, vay mượn mở được 1 đại lý mua bán ô tô; công việc buôn bán cũng khá suôn sẻ.
Nhưng khi có tiền lại được làm ông chủ, chồng tôi bắt đầu thay đổi tâm tính… rồi cuối cùng mang theo tất cả tài sản đi theo người khác bỏ lại con trai nhỏ chưa đầy 4 tuổi cho tôi. Tài sản đất đai lúc trước chúng tôi nhờ bố mẹ chồng đứng tên; nên khi ly hôn tôi cũng chẳng có căn cứ để đòi lại.
Và rồi, tôi 1 mình nuôi con và lần hồi trả nợ mang theo tâm lý chán chường, oán hận. Chính bởi sự u uất, oán hận và suy nghĩ nhiều, tim tôi bắt đầu xuất hiện những cơn co thắt. Nhưng lúc đó, vì còn lo lắng nhiều thứ khác nên tôi chủ quan không quan tâm tới.
Kết hôn lần 2: hạnh phúc chưa tày gang thì chồng bị tai biến và hôn mê sống thực vật
Sau cuộc hôn nhân đầu tan vỡ, tôi sống khép mình và không dám đặt niềm tin vào người đàn ông nào khác. Nhưng duyên số lại cho tôi gặp người chồng thứ hai. Ông ấy hơn tôi 15 tuổi, là chuyên viên Bộ Giao Thông Vận Tải, đã ly hôn; một người sống có trách nhiệm và tình cảm (ly hôn với vợ đầu, ông ấy để lại toàn bộ tài sản ra đi với 2 bàn tay trắng). Con trai tôi khi đó đã 10 tuổi, cháu rất quý mến và quấn quýt với ông ấy; luôn gọi ông ấy bằng bố. Vì thế, chúng tôi đã trở thành một gia đình.
Kết hôn được gần 6 năm thì chồng tôi về hưu. Vốn sức khỏe không tốt, nên đến cuối năm 2011, ông bắt đầu bị các cơn tai biến; liên tục từ liệt nhẹ một bên người rồi nặng dần. Đến đầu năm 2014, chồng tôi nhập viện cấp cứu rồi hôn mê sâu và sống thực vật kéo dài gần 1 năm trong phòng hồi sức tích cực của bệnh viện Hữu nghị Việt Xô cho tới ngày ra đi.
Bệnh tim trở nặng, thêm cú sốc khi phát hiện ung thư tử cung giai đoạn muộn
Lúc trước, vì còn quá nhiều thứ phải lo toan, nên tôi chủ quan bỏ qua triệu chứng những cơn co thắt tim mà không biết nó sẽ nguy hiểm đến mức nào. Đến khi chồng tôi phát bệnh, thì bệnh tim của tôi trở nặng và tôi thường xuyên bị ngất xỉu. Lúc đó, bác sĩ chỉ định tôi lắp máy trợ tim; khuyến cáo phải vận động nhẹ nhàng và tránh lo lắng buồn phiền. Nhưng vì hết lo việc này việc khác nên tôi cứ lần nữa mãi. Cho đến lúc chồng tôi nằm hôn mê thì tôi không còn khả năng nữa.
Bệnh tim khiến tôi kiệt quệ về sức khỏe; nhưng cú sốc khủng khiếp hơn nữa là cuối tháng 9/2014 khi chồng tôi đang hôn mê trong bệnh viện thì tôi phát hiện mình bị ung thư tử cung giai đoạn muộn. Thật sự lúc đó tôi không biết mình phải làm sao, hoang mang cùng cực. Bệnh tim trở nặng, cùng với cú sốc khi biết mắc ung thư giai đoạn muộn khiến sức khỏe của tôi vô cùng xấu. Bác sĩ còn nói, với tình trạng này tôi có lẽ còn chết trước chồng mình.
Còn nước còn tát, vừa điều trị ung thư vừa chăm chồng hôn mê
Tôi và chồng sau không có con chung; con trai tôi lúc đó đang đi du học ở Mỹ. Khi quyết định cho con đi học, sức khỏe của của vợ chồng tôi còn chưa có nhiều biểu hiện đáng lo ngại; thêm nữa tôi cũng đang kiếm tiền rất tốt. Thương con, muốn bù đắp phần nào thiệt thòi cho con và giúp con có nền tảng tốt để vào đời. Vậy nên, dù cháu thi chỉ được 30% học bổng, tôi vẫn quyết định động viên cháu đi và tin là mình còn khả năng lo được.
Đến khi cả 2 chúng tôi phát bệnh nặng, tôi không dám cho cháu biết; vì sợ cháu lo lắng bỏ dở việc học trở về. Vậy là, cứ ngày ngày tôi tự đi xe máy đến bệnh viện K để xạ trị; xạ trị xong tôi lại tất tả sang bệnh viện Hữu Nghị để chăm lo cho chồng. Hầu như cả ngày tôi chỉ dám ngủ 1-2 tiếng, bởi tôi sợ mình ngủ rồi sẽ đi luôn không dậy nữa.
Bệnh ung thư của tôi được xác định còn rất ít cơ hội; vì tôi bị bệnh tim nặng, nên không thể mổ tách khối u được; cũng không truyền hóa chất được; chỉ có thể xạ trị cầm chừng mạng sống.
Chồng mất, một mình chống chọi bệnh tật
Vốn là người có cá tính và luôn mạnh mẽ, nên khi cả hai vợ chồng mắc trọng bệnh tôi vẫn luôn tỏ ra cứng cỏi; vẫn cố đi làm và lo kiếm tiền để trang trải chi phí điều trị cho hai vợ chồng và hỗ trợ con trai đi học. Thực lòng, bề ngoài tôi mạnh mẽ, đôi khi còn cười đùa động viên những người cùng phòng bệnh với mình. Thế nhưng, tôi luôn phải nén nuốt nước mắt vào trong; tôi cũng tủi thân khi nhìn người khác có chồng con chăm chút nâng giấc còn mình thân mang trọng bệnh, chồng thì hôn mê nên cứ phải tự mình làm tất cả.
3 tháng sau khi tôi phát hiện bị ung thư thì chồng tôi mất, khi ấy tôi đang điều trị bệnh ung thư tại viện K. Tôi nén đau thương lo an nghỉ cho chồng xong xuôi; còn mình lại tiếp tục với những mũi xạ trị.
Tháng 4/2015 tôi ra viện. Do tác dụng của tia xạ khiến toàn bộ lưng, mông, đùi, bụng tôi sau đó bị bỏng xạ, da đen kịt, nứt nẻ như bị sét đánh. Nội tạng bị tổn thương trầm trọng, chảy máu liên tục do ảnh hưởng của tia xạ. Thân thể tôi luôn trong trạng thái đau đớn, rã rời.
Ung thư di căn khắp thân thể, chuẩn bị phần đất lo hậu sự
Đến cuối năm 2015, bệnh ung thư tử cung đã di căn khắp cơ thể. Khi đó, da tôi vàng như nghệ, bụng chướng to; 2 chân cũng phù thũng khiến các ngón như bết dính vào nhau. Các cơn đau vật vã liên tục hành hạ. Tôi hầu như 24/24 chỉ có thể ôm bồn cầu; bởi dịch hôi thối tiết ra từ bụng. Bệnh viện xác định không còn biện pháp nữa; khuyên tôi về nhà, nói là nghỉ ngơi khi nào khỏe lên thì quay lại điều trị tiếp.
Thật ra họ đã nói với người nhà tôi rằng: Sự sống của tôi chỉ còn có thể tính bằng ngày nữa thôi. Mẹ đẻ tôi khi ấy đã hơn 80 nhưng vẫn phải giúp tôi những việc tôi không còn có thể làm được. Bà nói các anh chị em tôi hãy bật điện thoại 24/24 vì tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Bằng kinh nghiệm sống của mình, mẹ tôi đã thấy ở tôi có dấu hiệu của người sắp chết. Bản thân tôi, lúc lo hậu sự cho chồng, tôi cũng nghĩ mình sắp chết rồi; nên đã mua đất an táng và xây luôn phần kim tĩnh cho mình ngay cạnh chỗ chồng nằm; để khi đến lúc, gia đình chỉ cần đem thiêu rồi đặt tôi xuống là xong.
Chợt nhớ ra có một cuốn sách quý trong nhà
Thời điểm chồng tôi bắt đầu lâm bệnh, một chị bạn tới thăm và mang cho tôi 1 cuốn sách. Đó là cuốn Chuyển Pháp Luân của ngài Lý Hồng Chí, người sáng lập pháp môn Pháp luân Công (hay còn gọi là Pháp luân Đại Pháp). Chị khuyên tôi nên đọc sách và giúp chồng cùng đọc và luyện mấy bài Công Pháp rất tốt cho sức khỏe. Chị kể cho tôi rất nhiều người đã đạt được kết quả kỳ diệu cả về sức khỏe và tâm tính khi tu luyện môn này.
Nhưng lúc đó, tôi còn đang đi cầu cứu các nơi tâm linh; theo học rất nhiều loại pháp môn chữa bệnh khỏe người bằng khí công; cảm xạ, thiền, yoga hay thực dưỡng… nên không tin những điều chị bạn nói. Khi chị bạn về tôi mang cất cuốn sách đi.
Đến lúc bệnh viện trả về, cơ thể kiệt quệ chờ chết; tôi mới chợt nhớ đến lời chị bạn, nhớ đến cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nghĩ đằng nào cũng chết, đọc thử xem sách tốt xấu thế nào; có đúng như họ nói không. Thế là, tôi lần tìm cuốn sách và bắt đầu đọc; dù lúc đó mắt tôi đã mờ, tai thì ù đặc.
- Pháp Luân Công là gì? Khỏi bệnh nhờ môn khí công hàng triệu người yêu mến
- Pháp Luân Công: Tác dụng thần kỳ trong việc chữa bệnh và tăng cường sức khoẻ
Những chuyển biến đầu tiên
Cứ thế tôi đọc, cứ đỡ đau là đọc, mắt cứ nhìn được là đọc. Mỗi từng con chữ cứ như hân hoan trước mắt tôi; đọc đến chữ nào, chữ nấy như nổi hẳn lên vậy. Dù chưa thực sự hiểu sách viết gì, nhưng tôi cứ thấy mắt sáng dần lên; các cơn đau thưa dần. Đến ngày thứ 5, khi chưa đọc hết bài giảng thứ 2 trong cuốn Chuyển Pháp Luân thì đôi chân của tôi đã không còn bị phù to như hôm xuất viện nữa.
Thấy kỳ lạ nên tôi gọi điện nhờ chị bạn đến giúp tôi tập 5 bài Công Pháp. Chị đến giúp tôi 2 tiếng buổi chiều hôm đó (bởi tôi không đi được; phải có người giúp cho dựa vào tường mới đứng được khoảng 15 phút mỗi lần thôi).
Cứ thế, bất cứ khi nào có thể, tôi lại đọc sách rồi tự tập 5 bài Công Pháp (dù chưa được chuẩn động tác). Hơn 10 ngày sau, tôi thấy cơ thể nhẹ nhàng; bụng không chướng to; thở không khó khăn, và các cơn co thắt tim thì không còn thấy nữa.
Rất nhanh sau đó, tôi tự mình đi lại được và không cần người giúp nữa. Tôi nhờ em gái đưa tôi ra công viên để luyện tập cùng mọi người. Ở nơi luyện công, tôi cũng gặp rất nhiều người đã từng trải qua các khổ nạn còn thống khổ hơn tôi nhưng đều đã tìm lại cho mình bình an nhờ Đại Pháp.
Hồi sinh từ căn bệnh ung thư quái ác
Bệnh tật đã làm thân thể tôi trông thật tàn tạ. Tôi thậm chí chẳng dám nhìn vào gương; sợ hãi mỗi khi nghĩ đến việc có ai nhìn thấy mình trong hình hài này.
Bước vào tu luyện Đại Pháp một thời gian ngắn, tôi không còn cái tâm lý e sợ kia nữa. Tôi đã ăn ngon miệng và ngủ sâu giấc; mỗi sáng thức dậy tôi lại thấy như có thêm sinh lực mới. Tất cả những dấu hiệu bệnh tật cứ dần dần biến mất; tôi không còn bị ngất xỉu nữa, không còn đau nhức xương cốt mỗi khi vận động; xuất huyết nội tạng cứ ít dần rồi hết hẳn.
Sau xạ, tôi đi ngoài cực kỳ khó khăn; mỗi lần đi đều phải hỗ trợ bằng thụt tháo, thì nay đã dễ dàng như chưa từng bị gì. Da tôi cũng hết bong tróc, mịn dần, rồi trắng hồng lên. Từ 37kg, giờ đây tôi đã 52 kg rồi. Tôi không còn phải lo uống thuốc, lo đến bệnh viện tái khám nữa.
Bác sĩ điều trị cho tôi, sau 2 năm bệnh viện trả về, nhân một lần tới bệnh viện thăm người thân, tôi qua chào; vị bác sĩ nhìn mãi mới nhận ra tôi và ồ lên ngạc nhiên: “Chẳng thấy bác đến bệnh viện nữa; chúng tôi tưởng bác đi luôn từ hồi đó rồi”. Tôi nói với họ rằng tôi được thế này là nhờ tu luyện Đại Pháp, ai cũng chúc mừng tôi. Một cô bác sĩ sau khi chào còn cứ dặn dò mãi: “Lúc nào cháu gọi, cô nhất định phải chia sẻ giúp cho người nhà cháu nhé; người nhà cháu cũng đang bị bệnh nặng không biết có qua được không?”
Đề cao tâm tính theo Chân-Thiện-Nhẫn
Đọc sách và thực hành tu luyện theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn (Chân thật, Thiện lương, Nhẫn nại) của Đại Pháp, tôi dần dần hiểu được rằng ai cũng đến nơi này với một sứ mệnh nào đó; tất cả đều có quan hệ nhân duyên.
Tôi đã gạt bỏ hết trong lòng mình những ai oán, trách giận với chồng cũ và gia đình họ. Tôi vẫn thường xuyên khuyên con trai con dâu rằng, bất kể họ đã đối xử với chúng ta thế nào, các con tuyệt đối không được mang tâm oán hận; đó chính là người thân, các con không được phép chối bỏ mà phải có trách nhiệm.
Tôi không còn oán trách những người đã từng gây đau đớn, tổn hại cho tôi cả về tinh thần và vật chất rất nhiều khi xưa nữa. Ngay cả với những người mà nhân việc chồng tôi bị mất trí nhớ rồi qua đời, họ đã tranh thủ để chối rằng những khoản tiền khá lớn của chúng tôi do chồng tôi đứng tên góp vốn với họ để thành lập doanh nghiệp hay làm dự án, họ đã trả cho chồng tôi trước đó rồi hoặc chồng tôi không có góp gì với họ cả. Tôi cũng không hề tố cáo hay làm gay gắt (dù trong tay vẫn có đầy đủ bằng chứng) mà chỉ nhẹ nhàng nói với họ: Tùy anh chị thấy nên làm thế nào thì hãy làm thế ấy.
Tôi từ một người khó tính, cầu toàn; hay coi thường người khác, thì nay đã biết cảm thông và đối xử với mọi người nhẹ nhàng hơn.
Lan tỏa vẻ đẹp của Đại Pháp
Chứng kiến thay đổi mỗi ngày một tốt lên về sức khỏe và tinh thần của tôi, chị gái tôi, một người có lòng tin không thể lay chuyển vào Phật giáo; đã quy y và thành tâm làm chấp tác ở chùa mười mấy năm; một người gần 40 năm sống trong cảnh không biết sống chết lúc nào bởi bệnh hen suyễn nặng và vô số bệnh mãn tính khác; đã chuyển sang tu luyện Đại Pháp và cũng không còn bệnh nào nữa.
Chị tôi thường nói với mọi người rằng, trong cuộc đời chị, chưa khi nào chị thấy cuộc sống tuyệt vời như bây giờ; Đại Pháp ban cho chị không chỉ sức khỏe mà còn cả sự an nhiên tự tại nữa.
Em gái 48 tuổi của tôi cũng vậy, mất ngủ liên miên và thường xuyên phải cấp cứu vì những cơn co cứng cơ bất thường mà bệnh viện không thể xác định được là bệnh cụ thể gì. Vậy mà chỉ một thời gian rất ngắn tu luyện, đến nay hơn 2 năm rồi em không phải uống thuốc ngủ hay nhập viện vì co cơ nữa.
Trong gia đình tôi, từ mẹ già đến các em dâu, em trai cũng như con dâu con trai tôi đều nhận thấy được sự trân quý và tốt đẹp của Đại Pháp. Tuy chưa đọc sách, nhưng mọi người đều ủng hộ chúng tôi tu luyện.
Bạn bè, đồng nghiệp tôi, nhiều người chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của tôi hoặc nghe tôi chia sẻ mà bước chân vào tu luyện; có những người đã đạt được nhiều phúc báo.
Mong mọi người cũng nhận được phúc lành từ Đại Pháp
Bài viết này tôi muốn gửi đến tất cả những ai vì lý do nào đó đang còn hoài nghi về Đại Pháp, xin hãy tự mình đọc và tự mình kiểm chứng. Nếu đủ lòng tin và sự thành kính, bạn chắc chắn sẽ nhận được những phúc báo kỳ diệu đến không ngờ.
Và nếu một ai đó khuyên bạn hãy đọc cuốn sách Chuyển Pháp luân; hay tặng bạn 1 thứ nhỏ xinh nào đó mang theo lời nhắn chân thành về cách để vượt qua khổ nạn bằng thực hành Chân – Thiện – Nhẫn; hãy tin rằng đó chính là bạn đang nhận 1 món quà vô giá từ Thiên thượng; xin đừng bỏ qua mà hãy trân quý.
Có một câu tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng: “Dù bạn giàu có cỡ nào, bạn không thể quay về quá khứ”. Vậy nên hãy trân quý mỗi từng phút giây của hiện tại để không phải ân hận vì đã vô tình chối bỏ phúc âm vô lượng của Phật pháp. Cầu mong bạn cũng được may mắn như tôi.
Bạn đọc nếu muốn tìm hiểu thêm về câu chuyện của tôi hay muốn được chia sẻ về tu luyện thì có thể liên hệ với tôi qua SĐT 0948.440.880.