Site icon Nguyện Ước

Câu chuyện luân hồi chuyển sinh của nhà văn nổi tiếng Hoàng Sơn Cốc

Luân hồi chuyển kiếp của một nhà văn

Cảnh tượng dường như quen thuộc từ lâu (Ảnh: Tinh Hoa)

Con người không chỉ sống một kiếp, một đời. Sống hết kiếp này lại luân hồi chuyển sinh sang kiếp khác. Có những người may mắn gặp được những nhân chứng, vật chứng cho kiếp sống trước của mình. Có lẽ cũng là cách để họ hiểu rằng cần tu thân tích đức.

Nhà văn nổi tiếng nhìn thấy trong mơ sự việc diễn ra ở một nơi khác

Mỗi người có thể có những thắc mắc về luân hồi chuyển sinh của mình (Ảnh minh hoa: Tansinh)

Vào năm 26 tuổi, nhà văn nổi tiếng Hoàng Sơn Cốc được bổ nhiệm làm Tri Châu ở Vu Hồ, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Ngày nọ ông nằm mơ thấy mình đi đến một nơi kỳ lạ. Ở đó có bà lão tóc bạc phơ, bên ngoài bày bàn cúng lễ, trên bàn có một bát mỳ cần tây. Sau khi ngửi thấy mùi vị, ông liền bưng lên ăn. Khi tỉnh giấc, trong miệng ông vẫn còn lưu lại hương vị của cần tây.

Nghĩ rằng bản thân bận việc công vụ tới mệt mỏi ngủ mơ, ông không quan tâm chú ý tới điều đó. Trưa hôm sau, khi chợp mắt ngủ, lại mơ thấy khung cảnh ngày hôm qua. Tỉnh dậy trong lòng cảm thấy buồn bực khác thường. Không thể tin được, ông liền bật ngay dậy đi ra khỏi nhà, men theo con đường mà nhớ được trong giấc mơ, lần lối tìm xem dẫn đến đâu.

Ông đi đến một thôn làng, cảnh vật trở nên quen thuộc, như đã về đến quê nhà. Ông đi thẳng đến một ngôi nhà, nhẹ tay gõ cửa. Người ra mở cửa lại chính là bà lão trong giấc mơ. Ông bèn kể lại cho bà nghe chuyện ông đã nhìn thấy bà trong mơ gọi người đến ăn mỳ. Ông hỏi rằng có chuyện đó hay không. Bà lão trả lời: “Hôm qua là ngày giỗ của con gái lão. Lúc còn sống nó rất thích ăn mì rau cần. Vậy nên mỗi lần giỗ nó, lão lại đứng trước cửa gọi nó về ăn mì. Năm nào lão đều làm như vậy cả”.

Câu chuyện về con gái bà lão khi xưa

Thiếu nữ thôn quê (Ảnh: Ydvn)

Hoàng Sơn Cốc cảm thấy ngạc nhiên: “Con gái của bà qua đời đã bao lâu rồi ạ?”. Bà lão đáp: “Đã 26 năm rồi”. Ông sực nhớ, bản thân mình năm nay chính là 26 tuổi. Ngày hôm qua chính là ngày sinh của mình. Ông liền hỏi bà lão tình hình của cô con gái lúc còn sống, hoàn cảnh trong nhà thế nào. Bà lão nói: “Lão đây chỉ có một cô con gái. Lúc còn sống nó rất thích đọc sách, ăn chay tín Phật. Nó rất là hiếu thuận, nhưng không chịu lấy chồng. Đến năm 26 tuổi thì đột nhiên đổ bệnh mất. Trước lúc mất, nó còn nói rằng sẽ trở về đây thăm lão nữa”.

Vô cùng chấn động và kinh ngạc, ông nghĩ không lẽ mình lại luân hồi chuyển sinh từ kiếp là con gái cụ. Ông hỏi: “Khuê phòng của cô ấy ở đâu? Tôi có thể xem thử được không?”. Bà lão chỉ về một căn phòng cũ kỹ, nói: “Chính là căn phòng này, cậu hãy đi vào xem thử đi, lão đi pha trà cho cậu”. Hoàng Sơn Cốc đi vào trong phòng, nhìn quanh tứ phía, giường ngủ bàn ghế, cảm thấy rất là thân quen. Ông thấy ở góc tường có một cái tủ lớn, vẫn đang khóa. Sơn Cốc hỏi bà lão: “Bên trong là gì vậy bà ơi?”. Bà lão đáp: “Toàn bộ đều là những quyển sách mà con gái lão từng đọc qua”. Sơn Cốc hỏi: “Con có thể mở ra xem được không?”.

Ông nhận ra mình là con gái bà cụ, đã luân hồi chuyển sinh thành thân nam

Bà cụ trả lời: “Không rõ là con gái đã cất chìa khóa ở đâu, vậy nên lão trước nay vẫn không sao mở được”. Hoàng Đình Kiên nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhớ ra vị trí cất giữ chìa khóa, liền nói với bà lão. Lập tức bà lão tìm thấy chìa khóa. Sơn Cốc mở tủ sách ra, phát hiện trong đó có rất nhiều sách và bản thảo. Sơn Cốc cẩn thận đọc thử, thì ra văn chương của ông, hết thảy đều ở trong đó cả, hơn nữa còn không sai một chữ nào!

Hoàng Sơn Cốc lặng im suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hiểu ra, biết được bản thân đời trước là thân nữ. Nơi đây chính là quê nhà đời trước của ông. Bà lão chính là người mẹ của ông đời trước. Hiện nay nhà này chỉ còn lại một mình bà lão. Thế là Sơn Cốc quỳ mọp xuống đất, phủ phục dưới chân bà lão, rưng rưng gọi mẹ. Ông thừa nhận mình bản thân chính là con gái của bà đã luân hồi chuyển sinh. Sau đó, Hoàng Sơn Cốc trở về dẫn người đến nghênh đón bà lão trở về phủ nha, phụng dưỡng bà những năm cuối đời. Về sau bản thân ông cũng đã đi trên con đường ăn chay tập thiền.
Ông còn tự làm thơ về mình:

Tự tăng hữu phát, tự tục thoát trần;
Tác mộng trung mộng, ngộ thân ngoại thân.

Nghĩa là:
Mặc dù bản thân là một người bình thường có tóc, nhưng trong lòng đã là Sa Môn hướng đạo;
Mặc dù sống trong cõi hồng trần đầy dục vọng, nhưng không bị nhiễm thế tục hồng trần.

Theo Secret China