Tôi từng lầm tưởng cuộc đời này là phải sống hối hả, vội vàng, để kiếm thật nhiều tiền mà thỏa sức vui chơi cho khỏi nuối tiếc một lần được sinh ra ở chốn hồng trần… Thế nhưng, chỉ một phút giật mình cảm ngộ, tôi đã nhận thức được bản thân đang đi trật con đường. Để rồi tự lật đật tìm lại những điều mà nhịp sống vội vã đã khiến mình bỏ quên…
Hôm nay trời đã dần trở lạnh, tôi hoà cùng dòng người trên đường trong giờ cao điểm mà hối hả về nhà.
Xe máy phóng bay phơi phới, tôi vội vã. Có lẽ, phần vì lạnh, phần còn vì lo cho con cái cùng công việc nhà ngổn ngang.
Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng gió thổi vù vù… Cảm giác như dòng chảy của vạn vật là mê mải, tất cả đều chỉ muốn thật nhanh.
Tôi bất giác giật mình. Hình như tôi đi quá nhanh so với thói quen của bản thân. Tôi cũng bất giác giật mình. Xã hội này hình như đều đang vội vàng như thế?
Tôi nhớ ngày còn đi học, cứ mỗi buổi tan trường tôi và bạn bè đều đạp xe thong dong trên đường, hàn huyên bao câu chuyện. Chúng tôi vì thế có thời giờ để ngước nhìn lên trời ngắm hoàng hôn hay những cánh chim chao liệng. Cũng thứ thời tiết khô hanh và màu trời u ám này, được hít hà hơi của mùa đông, ngửi thấy mùi của những đám lửa người ta đốt đồng…
Nhưng bây giờ, trên đường đủ các loại phương tiện như xe máy, xe đạp điện, ô tô, phân khối lớn… đều có tốc độ cao. Và tất cả người điều khiển dường như cũng chẳng có ai thong thả, kể cả những nhóm học trò…
Một chiều đông, tôi chợt nhận ra mình đã bỏ quên nhiều điều, đã chẳng sống chậm để cảm nhận lại những điều quen thuộc… Có lẽ, cũng rất nhiều người như tôi. Vội vàng hối hả trên đường đời, bị vòng quay cơm áo gạo tiền kéo trượt theo, bỏ quên những giản dị bình lặng mà yên an từ sâu thẳm…
Người trưởng thành thì hay suy nghĩ. Nhưng người khi về già lại hay hoài niệm.
Người trưởng thành suy nghĩ về miếng cơm manh áo, về công việc, thử thách, về con đường làm giàu, thành đạt… Nhưng khi tóc đã phủ màu sương gió, thì lại hoài niệm về tuổi thơ, và nuối tiếc bản thân, tiếc thời gian bởi từng sống quá hối hả, từng đổ quá nhiều công sức mà đi nhặt nhạnh những hư vô.
Vội vàng…
Lối sống vội vàng len lỏi vào từng cá nhân, trở thành bình thường trong cuộc sống, nên ít ai nhận ra nhịp sống của chính bản thân mình.
Bao nhiêu thời gian cũng là chưa đủ. Chẳng còn có mấy ai dành thời giờ nhìn lại tâm hồn chằng chịt là lợi danh, tiền tài, cả tổn thương, mỏi mệt. Song tất cả điều đó được coi là bình thường… Vì đời thường mà, ai cũng thế!
Tôi hôm nay, tự nhìn nhận lại thật nhiều. Cũng tự hỏi bản thân là: Sinh ra chỉ hai tay trắng, lìa đời lại trắng hai tay. Vậy thì cớ vì sao cứ lao theo dòng chảy kia, mê mải nhặt nhạnh cho đầy túi đời mà quên bao điều đáng ra cần trân quý?
Tôi nhớ lắm ngày xưa, cha mẹ con cái chỉ có nồi cơm trắng với muối vừng rang, mà bữa cơm luôn đầy ắp tiếng cười.
Tôi nhớ lắm tuổi thơ đầu trần chân đất cùng lũ bạn. Chúng tôi chưa từng hơn thua hay khoe nhau ai giàu, bởi vì chỉ có sự chia sẻ và tình bạn đúng nghĩa.
Tôi nhớ hàng xóm tối tối sang nhà nhau chơi, có nồi ốc luộc cùng ngồi thổi thì thụp, mỗi người khêu mấy con. Tiếng cười ấm trời đông. Mà có công việc gì thì cả xóm cũng sang xắn tay làm hộ… Dẫu nghèo song xóm làng, anh em, họ hàng… luôn huyên náo, rộn ràng, và chân tình nữa.
Bây giờ cái gì cũng đủ đầy, nhưng dường như chỉ tình người thì ít đi.
Người người đều vội vàng sống, vội vàng kiếm tiền từ sáng đến đêm. Đôi khi nhìn thấy mặt để chào được một câu cũng còn phải tính bằng năm bằng tháng…
Bao nhiêu điều ấm áp, giản dị, theo dòng đời hối hả mà chảy trôi. Trôi tuột! Trôi hết! Chỉ còn lại nhà lầu xe hơi nhưng tối ngày kín cổng cao tường, ai biết thân người đó… Thậm chí cành cựa nhau, hơn thua nhau bằng cái nhà cái xe, bằng cái áo cái túi hàng hiệu, bằng thu nhập bao nhiêu… Và tất cả ngày mai lại hối hả lao đi, miễn kiếm sao cho thật nhiều tiền…
Bao nhiêu là đủ? Thế nào là đủ? Hay biết đủ là đủ?
Tôi đã tự có câu trả lời, để giảm nhịp sống vội vàng lại, để trân trọng những điều vô giá hơn vật chất ngoài thân…
Tôi hít một hơi thật sâu mà cảm nhận gió lạnh tràn về như thuở còn đạp xe đi học… Bỗng có tiếng còi inh ỏi phía sau, rồi xe khác vụt lên, xe kia len lỏi… Không sao, tôi sẽ lùi lại nhường đường… Bởi vì, tôi không còn muốn vội vàng. Chỉ vậy thôi!