Vài ngày trước, trong một bữa tiệc, một phụ nữ đã hỏi đi hỏi lại tôi: “Chị đã ngoài 50 tuổi thật sao? Chị tập yoga à?” Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy ngượng. Cô ấy nói: “Em tưởng chị chỉ mới hơn 30 thôi“. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không tập yoga, mà tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện tính mệnh song tu dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Tuy nhiên, cách đây khoảng 20 năm, khi tôi chưa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trông già hơn tuổi nhiều.
Pháp Luân Đại Pháp giải thoát tôi khỏi những ngày tăm tối
Từ khi mới ngoài 20 tuổi, tôi đã phải chiến đấu với những căn bệnh mãn tính nghiêm trọng. Lúc nào tôi cũng cảm thấy lạnh và đau dữ dội ở bụng dưới. Tôi gầy nhom. Sau đó, tôi còn bị đau ở ngực, vai, lưng và chân. Tôi có vấn đề về phổi, khiến tôi thường hay nôn ra máu ngay cả lúc ngủ. Tôi thấy sợ và đã đi khám ở nhiều bệnh viện, nhưng chỉ nhận được thông báo rằng sức khỏe của tôi sẽ càng ngày càng tệ hơn, ngay cả sau khi phẫu thuật.
Tôi đã dùng thử nhiều loại thuốc khác nhau, gồm cả các bài thuốc dân gian và các liệu pháp vật lý trị liệu, nhưng sức khỏe của tôi vẫn xấu đi. Tôi đã phải xin nghỉ ốm dài ngày và không thể giúp gia đình làm bất cứ việc gì. Tôi già hơn 10 tuổi so với tuổi của tôi.
Khi tôi tuyệt vọng, một người đã nói với tôi về khả năng trị bệnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi quyết định thử, với suy nghĩ rằng tôi đã không còn gì để mất nữa. Tôi bắt đầu học các bài công pháp và đổ mồ hôi đầm đìa khi tôi luyện bài công pháp thứ hai (Pháp Luân Trang Pháp). Tôi cảm thấy rất thoải mái và sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi. Không lâu sau, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất.
Con người dễ bị thương tổn và bất lực đến khó tin khi mắc bệnh. Bất kể chúng ta coi trọng y học hiện đại đến đâu, nó cũng không thể giải thích được cách tôi đã khỏi mọi bệnh tật chỉ một thời gian ngắn sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vào tháng 7 năm 1999, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã dừng tu luyện. Hậu quả là sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi. Các chứng bệnh quay trở lại và tôi phải nằm liệt giường. Tình trạng sức khỏe của tôi tệ đến nỗi tôi phải xin nghỉ ốm sáu tháng. Một lần nữa, tôi quay lại tu luyện và trong suốt 15 năm sau đó, tôi không phải động đến một viên thuốc hay một mũi tiêm nào. Tôi không bị ốm hay phải xin nghỉ ốm nữa. Các đồng nghiệp của tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước những gì họ chứng kiến.
Tôi trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Tại buổi họp lớp cấp ba sau 30 năm, hầu hết mọi người đều bảo tôi: “Bạn chẳng thay đổi chút nào.” Những người tôi không quen cũng không thể đoán được tuổi của tôi. Khi họ hỏi tôi rằng tôi đã dùng thực phẩm bổ sung nào hay tập môn thể dục gì, tôi luôn nói với họ: “Không gì cả. Tôi chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Là một giáo viên tận tâm
Là một giáo viên, tôi dạy kèm ngoài giờ miễn phí cho các học sinh. Một số phụ huynh muốn cảm ơn bằng cách tặng quà cho tôi. Tôi từ chối tất cả món quà đó. Một phụ huynh đã để lại hai thùng dầu đậu phộng trong căn hộ của tôi rồi rời đi mà không nói gì với tôi. Sau đó, khi tôi đưa em học sinh đó tham dự một cuộc thi tôi đã trả chi phí cho cậu ấy.
Tôi không bao giờ mang đồ của nhà trường về nhà, dù chỉ là một tờ giấy, viên phấn, lọ mực hay cái bút, trong khi các đồng nghiệp của tôi đều mang những thứ đó về nhà cả.
Tôi cố hết sức để tạo điều kiện tốt nhất cho các học sinh. Tôi thường động viên các em giữ thái độ lạc quan đối với cuộc sống, thành thật, tốt bụng và bao dung. Tôi cố gắng tìm ra những mặt tốt của các em và khuyến khích chúng khi có dịp. Tôi đối xử công bằng với tất cả học trò của mình. Tôi không xem thường và không bao giờ chế nhạo hay phân biệt đối xử các em.
Tôi hành xử như vậy vì Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi trở nên tử tế và từ bi.
Có năm, một học sinh đã trượt một kỳ thi quan trọng và mất hết tự tin. Tôi đã ngồi xuống và kiên nhẫn phân tích nguyên nhân tại sao cậu ấy bị trượt. Tôi nói chuyện về tương lai và lý tưởng của cậu ấy một cách chân thành. Cậu ấy rất vui và chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Cuối cùng, cậu ấy hứa với tôi là sẽ vực dậy.
Vài năm sau, khi tôi đang đi trên đường thì một người gọi to từ đằng xa: “Cô ơi, có thể cô không nhớ ra em, em là [tên cậu ấy]. Lần này em đã làm bài kiểm tra rất tốt…” Cậu học sinh ấy đã trở thành một học sinh cuối cấp tự tin, vui vẻ và năng động. Tôi rất mừng cho cậu ấy.
Tôi đối xử với mọi học sinh với tấm lòng cởi mở và chúng thích tiết học của tôi. Những danh mục chú giải tôi viết đã đạt giải nhất của trường, và chúng thật sự là kinh nghiệm giảng dạy của tôi. Trong mấy năm qua, các học sinh tôi hướng dẫn đã giành nhiều giải thưởng cấp tỉnh và quốc gia. Quả thực, tôi cùng các học trò của mình đã đạt nhiều giải thưởng. Những bài viết của tôi được đăng trên nhiều tạp chí uy tín, và toàn bộ thành quả đó là những điều tôi chưa bao giờ có thể hình dung được khi tôi còn quá ốm đau.
Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi trở thành một người khỏe mạnh và hữu ích. Pháp môn tu luyện này đã ban cho tôi cuộc đời mới cũng như nhân cách của tôi.
Theo Minh Huệ