Cuối năm 2024, một phương tiện truyền thông phương Tây đã đăng tải một bài viết dài hơn 3.500 từ, cáo buộc nhà sáng lập Pháp Luân Công, ông Lý Hồng Chí, đã “lợi dụng lòng trung thành và sức lao động rẻ mạt của những người theo ông để tích lũy tài sản lên tới 266 triệu đô-la Mỹ”, và “tốc độ tích lũy tài sản này là điều bất thường đối với bất kỳ công ty nào, chứ đừng nói đến một đoàn múa phi lợi nhuận từ Quận Cam, New York”. Điều này có thật không? Những cáo buộc như vậy có đúng không? 266 triệu đô-la Mỹ này từ đâu mà có?

Câu chuyện đằng sau khoản tiền 266 triệu đô-la của Shen Yun

Vào ngày 3/1/2025, một phóng viên đặc biệt của Đài phát thanh Hy vọng (Sound of Hope) đã phỏng vấn nhà sáng lập Pháp Luân Công, Ông Lý Hồng Chí, Giám đốc Nghệ thuật của Đoàn Nghệ Thuật Shen Yun, tại một văn phòng giáo viên của Học viện Nghệ thuật Phi Thiên (Fei Tian) nằm ở thung lũng Hudson, New York. Ông Lý, 73 tuổi, mặc một bộ trang phục giản dị gọn gàng, trông gầy hơn nhiều so với những năm trước, nhìn ông chỉ như 50 tuổi, ánh mắt ấm áp, kiên định mà tường hòa.

Ông Lý nói: “Tôi không biết Shen Yun lại có nhiều tiền như vậy. Nếu không có bài báo này từ truyền thông, tôi cũng không biết con số này”.

Vì sao lại như vậy? Ông Lý tiếp tục nói: “Bởi vì tôi chỉ phụ trách về nghệ thuật ở Shen Yun, còn có thiết kế trang phục, các vấn đề hành chính tôi hoàn toàn không quản lý, còn về tài chính, tôi cũng hoàn toàn không can thiệp”.

Phóng viên ngạc nhiên, ông Lý Hồng Chí không phải là nhà sáng lập Pháp Luân Công sao? Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, Pháp Luân Công đã phát triển mạnh mẽ trên toàn cầu, với các đệ tử tại hơn 100 quốc gia. Những tờ báo, đài truyền hình, đài phát thanh, trang web, công cụ vượt tường lửa, cùng với đoàn nghệ thuật như Shen Yun và các trường học đã phát triển mạnh mẽ khắp nơi trên thế giới, trở thành một hiện tượng toàn cầu.

“Không phải tất cả chuyện này đều diễn ra dưới sự dẫn dắt của Ngài sao?”, phóng viên hỏi.

Ông Lý trả lời: “Pháp Luân Công là một công pháp dạy người ta tu luyện, đề thăng bản thân, [điều] tôi dạy mọi người là tu luyện, những thực thể mà bạn nói, kỳ thực là những hạng mục do các học viên Pháp Luân Công tự mình thành lập với tư cách là một thành viên trong xã hội, đây là việc của chính họ, họ phải tự bước đi trên con đường của chính mình. Họ đi như thế nào, những vấn đề gặp phải cần xử lý ra sao, đây đều là bài học tu luyện của họ. Cho nên những công việc cụ thể của họ tôi đều không quản, huống chi là về tài chính.”

Ông Lý tiếp tục nói, nhiều dự án hoặc công ty do các học viên Pháp Luân Công thành lập đều muốn mời ông đến nói chuyện, hướng dẫn, nhưng ông rất ít khi đi, hoặc hoàn toàn không đi. Nếu có đến, ông cũng chỉ nói về tu luyện. “Với tư cách là Sư phụ của họ, tôi chỉ nắm giữ định hướng lớn, hướng dẫn về tu luyện, còn lại thì tôi cơ bản không quản, về tài chính tôi cũng không biết”, ông Lý nói.

Phóng viên sau đó đã phỏng vấn giám đốc tài chính của Shen Yun, bà Joanne Liu, hỏi bà về việc ai quản lý tài chính của Shen Yun và cách thức tiếp nhận quyên góp. Bà Liu cho biết, Đoàn Nghệ thuật Shen Yun có tổng giám đốc và hội đồng quản trị, “Chúng tôi có quy trình của mình, khi gặp vấn đề cụ thể sẽ xin chỉ thị từ tổng giám đốc, các quyết định lớn về mua sắm và kiểm tra hiệu suất đều do hội đồng quản trị thực hiện”, bà cho biết ông Lý không tham gia vào việc này.

“Vậy tình hình tài chính có phải báo cáo cho ông Lý không? Ví dụ như báo cáo hàng tháng, hàng quý hoặc hàng năm?”, phóng viên hỏi. Bà Liu trả lời: “Chưa bao giờ, Sư phụ không quản lý tài chính”.

Phóng viên đã phỏng vấn thêm hai hạng mục khác, một là giám đốc tài chính của nền tảng video nghệ thuật Shen Yun Creations, và một là tổng giám đốc của công ty thời trang Shen Yun Dancer. Họ đều nói rằng việc kinh doanh, hoạt động đều do họ tự làm, tài chính cũng do họ tự quản lý, “Sư phụ đều không xem, chúng tôi cũng không báo cáo”.

Phóng viên đã phỏng vấn giám đốc tài chính của Epoch Times, ông William Cheung, và giám đốc điều hành của Đài Phát thanh Hy Vọng (Sound of Hope), ông Frank Lee, và câu trả lời đều giống nhau.

Ông Frank Lee nói: “Đài Phát thanh Hy Vọng đã thành lập được 22 năm rồi, chúng tôi chưa bao giờ báo cáo tình hình tài chính cho Sư phụ, Sư phụ cũng không yêu cầu xem, cũng không hỏi. Sư phụ chỉ hướng dẫn chúng tôi về những nghi hoặc gặp phải trong tu luyện, và không mong chúng tôi hỏi nhiều. Bởi vì Sư phụ nói rằng với tư cách là người tu luyện, nhiều việc phải tự ngộ, tự nắm bắt, như vậy chúng tôi mới có thể rèn luyện và trưởng thành. Vì vậy, chúng tôi cơ bản là tự vận hành phương tiện truyền thông”.

Vậy ông Lý Hồng Chí nhìn nhận về tiền bạc như thế nào? Tiền kiếm được từ Shen Yun có mối quan hệ gì với ông?

Ông Lý nói: “Tôi dẫn dắt mọi người tu luyện, bản thân tôi tất nhiên phải làm gương. Trong lịch sử, có quá nhiều bài học liên quan đến tiền bạc, vì vậy tôi không lấy bất kỳ đồng tiền nào”.

Ông Lý cho biết mình đảm nhiệm vai trò giám đốc nghệ thuật của Shen Yun, bao gồm thiết kế trang phục cho buổi biểu diễn, khối lượng công việc và sự sáng tạo bỏ ra là rất lớn, nhưng ông không nhận một xu nào, hoàn toàn là tình nguyện. Tất cả các ‘hạng mục của Pháp Luân Công’, bao gồm Minh Huệ, Epoch Times, NTDTV, Đài phát thanh Hy Vọng, v.v., không có nơi nào trả lương cho ông. Ngay cả nền tảng Shen Yun Creations được đăng ký dưới tên ông, ông cũng không nhận bất kỳ đồng lương nào, cũng như không lấy bất kỳ phần thưởng nào; toàn bộ doanh thu đều được tái đầu tư vào việc phát triển và vận hành nền tảng này.

Phóng viên hỏi: “Vậy đối với cáo buộc của một số phương tiện truyền thông phương Tây rằng ‘ông Lý lợi dụng Shen Yun để kiếm tiền’, Ngài nói gì về chuyện này?”

Ông Lý trả lời: “Họ nói tôi dùng tiền kiếm được từ Shen Yun để tiêu cho gia đình, điều này hoàn toàn là bịa đặt. Nếu tôi thực sự cần tiền, mỗi đệ tử cho tôi 1 đồng, với hàng triệu đệ tử, tôi sẽ có hàng triệu đồng. Nếu tôi yêu cầu mỗi người cho tôi 10 đồng, tôi nghĩ họ cũng sẽ cho, như vậy tôi không phải có hàng trăm triệu sao? Tôi cần gì phải bỏ ra nhiều sức lực như vậy để tổ chức một đoàn nghệ thuật đi khắp nơi trên thế giới, kiếm tiền vất vả thế này sao?”

Ông Lý nói rằng ông không cần tiền, cuộc sống của ông rất đơn giản. Một học viên ở bên ông Lý suốt hai mươi năm qua kể về sinh hoạt đơn giản của ông: Mỗi ngày ông không ăn sáng, bữa trưa ăn ở phòng ăn của Long Tuyền tự, bữa tối chỉ là một bát ‘canh bột mì và rau củ’ (một loại canh ở miền Bắc Trung Quốc, chủ yếu làm từ bột mì viên, kèm theo rau, trứng và nước dùng), hoặc một bát cơm chan nước, thêm một chút dưa muối. “Tôi cần tiền làm gì? Đời tôi đi đâu, chắc cũng sẽ có người cho tôi một bữa cơm”, ông Lý cười nói.

Ông Lý cũng nói với phóng viên: “Tôi không có tiền, không có tài sản, không có xe cộ, tất cả thu nhập của tôi chỉ là một chút nhuận bút từ sách của tôi. Tôi sống ở một ký túc xá trong khuôn viên chùa (Long Tuyền tự), phòng của tôi chỉ có giường, giá sách, không có bất kỳ đồ nội thất cao cấp nào”.

Ông dừng lại một chút, rồi nói: “Tôi muốn mang đến cho các em (những nghệ sĩ trẻ của Shen Yun và các học sinh của Phi Thiên) những trường học tốt nhất và môi trường tốt nhất trên thế giới. Tôi đã nói với cha mẹ các em: Tôi sẽ trả lại cho mọi người một đứa trẻ tốt nhất! Đó là điều tôi muốn làm”.

Phóng viên hỏi: “Có một số phương tiện truyền thông nói rằng Ngài dùng tiền của đệ tử để mua sắm hàng hiệu, Ngài trả lời thế nào?”

Ông Lý Hồng Chí nói: “Không có chuyện đó, tôi hoàn toàn không cần hàng hiệu gì cả. Chiếc áo và quần tôi đang mặc đều do tôi tự thiết kế. Trước đây, họ (đệ tử) đã đặt một số bộ quần áo từ Đài Loan, nhưng tay áo hơi ngắn, vì nó phù hợp với vóc dáng người châu Á, còn ở Mỹ thì không thuận tiện, vì vậy tôi đã thiết kế một kiểu riêng, vì tôi biết thiết kế mà. Bộ trang phục mới chính là bộ tôi đang mặc bây giờ. Sau đó, công ty Shen Yun Dancer đã lấy nó để làm đồng phục ‘Pháp Luân Đại Pháp’ để bán”.

“Vậy số tiền khổng lồ 266 triệu đô-la mà phương tiện truyền thông phương Tây đề cập là đến từ đâu?”, phóng viên hỏi ông Chu Dự, Tổng giám đốc của Đoàn Nghệ thuật Shen Yun, ông cho biết: Shen Yun mỗi năm sản xuất các chương trình biểu diễn lớn, các công ty tổ chức địa phương mời đến biểu diễn và ký hợp đồng với Shen Yun đều trả phí biểu diễn. Các công ty địa phương là bên tổ chức, chịu trách nhiệm về nhà hát biểu diễn, quảng bá, bán vé và tiếp đón hậu cần.

Về phí biểu diễn mà Shen Yun thu, tùy theo nhà hát và quốc gia, Shen Yun thường thu từ 30.000 đến 80.000 đô-la Mỹ cho mỗi buổi biểu diễn, trung bình khoảng 50.000 đô-la. Chi phí này đối với Shen Yun, với nhiều tiết mục bao gồm nhiều loại múa, nhạc sống, màn hình động, sản phẩm hoàn toàn mới và trang phục mới mỗi năm, là thấp hơn giá thị trường. Trong khi đó, các buổi biểu diễn tương tự ở phương Tây thường từ 80.000 đến 160.000 đô-la.

Shen Yun đã thành lập được 18 năm, tổng cộng đã biểu diễn hơn 10.000 buổi, 10.000 buổi nhân với 50.000 đô-la thì khoảng 500 triệu đô-la Mỹ.

Ông Chu Dự nói rằng nếu bạn nghĩ rằng 500 triệu đô-la là nhiều, thì đó là số tiền kiếm được từ 10.000 buổi biểu diễn, mà số buổi này gấp đôi số buổi của các chương trình biểu diễn phương Tây nổi tiếng nhất thế giới! Doanh thu này hoàn toàn là kết quả từ sự chăm chỉ của Đoàn Nghệ thuật Shen Yun và các đơn vị tổ chức. Đồng thời, chi phí để nuôi dưỡng và duy trì đoàn nghệ thuật rất cao, cuối cùng chỉ còn lại 266 triệu đô-la.

Phóng viên: “Chi phí ở đây cao đến mức nào?”

Ông Chu Dự nói: “Rất cao, việc đào tạo nhiều tài năng của Shen Yun, lương cho nhân viên, chi phí cho thiết bị, trang phục và vật liệu, cũng như hỗ trợ tài chính cho các cơ sở giáo dục đào tạo tài năng tương lai, đây là những gánh nặng rất lớn và tất cả những điều này đều cần đến tiền”.

Ông Chu Dự cho biết: “Thực ra, số tiền này là số tiền mà Shen Yun tích lũy được sau gần 20 năm hoạt động và tiết kiệm. Một công ty quy mô lớn như vậy mà sau 20 năm mới có được số tiền này, không phải là nhiều, mà là quá ít”.

Ông nói thêm: “Chúng tôi, những người tu luyện Pháp Luân Công, thực sự là những người tị nạn ở Mỹ. Chúng tôi không có bất kỳ nền tảng nào. Các đoàn nghệ thuật khác đều dựa vào doanh nghiệp và chính phủ, nhưng chính phủ chưa bao giờ cho chúng tôi một đồng nào. Các công ty lớn của Mỹ vì sợ ĐCSTQ nên không dám tài trợ cho chúng tôi. Chúng tôi phải tự mình giải quyết vấn đề sinh tồn”.

“Nếu chúng tôi không có một nền tảng kinh tế vững chắc, khi xảy ra tình huống khẩn cấp, chẳng hạn như đại dịch, thì làm thế nào để giữ chân được nhiều tài năng như vậy, làm thế nào để duy trì sinh kế của nhiều người? Shen Yun sẽ làm thế nào để vượt qua khó khăn, tất cả đều là vấn đề mà chúng tôi phải tự giải quyết, và chúng tôi đang cố gắng giải quyết mà không làm phiền Chính phủ Mỹ. Chúng tôi sử dụng cách thức hoạt động của riêng mình!”, ông Chu nói.

Phóng viên có hỏi ông Chu, một số phương tiện truyền thông đã nghi ngờ rằng các tổ chức phi lợi nhuận thông thường có tiền sẽ đầu tư, không giữ nhiều tiền mặt, vì tiền mặt thường có mục đích ngắn hạn, nhưng Shen Yun dường như không sử dụng số tiền này để đầu tư quay vòng sinh lợi, “Ông trả lời thế nào với những nghi ngờ như vậy?”

Về việc “đầu tư tiền vào thị trường chứng khoán để kiếm lợi nhuận”, ông Chu nói: “Chúng tôi không làm điều đó, lý do đầu tiên là vì chúng tôi có triết lý tài chính bảo thủ, thứ hai là chúng tôi không kiếm tiền từ thị trường chứng khoán. Làm người tu luyện, chúng tôi có nguyên tắc của riêng mình”.

“Nhưng vốn của chúng tôi còn có một mục đích quan trọng khác”, ông Chu Dự nói, “Đó là chuẩn bị thật tốt cho Shen Yun [biểu diễn] tại Trung Quốc, thời điểm mà có sự thay đổi, chúng tôi muốn trở về Trung Quốc. Hiện tại, chúng tôi đang chuẩn bị cho các buổi biểu diễn ở Trung Quốc, đào tạo nhân tài và tích lũy vốn”.

Đôi nét về cuộc sống thường nhật và công việc của nhà sáng lập Pháp Luân Công

Với tư cách là một khí công sư nổi tiếng ở Trung Quốc trong vài thập kỷ qua, và là nhà sáng lập môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), cả chặng đường này, ông Lý đã sắp xếp cuộc sống cá nhân của mình như thế nào? Khi phóng viên thẳng thắn bày tỏ sự hiếu kỳ của mình với ông Lý, ông đã rất cởi mở kể lại câu chuyện của mình. 

Buổi phỏng vấn đặc biệt với nhà sáng lập Pháp Luân Công
Đại Sư Lý Hồng Chí mở lớp truyền công giảng Pháp lần thứ 7 ở Trường Xuân tại trường Đại học Cát Lâm, từ ngày 29/4 – 8/5/1993, sau khi kết thúc lớp học, Ngài đã chụp ảnh cùng các học viên (ảnh: Epochtimes)

Năm 1992, tại một hội thảo khí công ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc, ông Lý Hồng Chí, người lần đầu tiên xuất hiện trong giới, đã bày tỏ quan điểm của mình về những vấn đề được thảo luận, mới chỉ nói được vài câu, mọi người đều sửng sốt như tự hỏi ‘Ôi, ông là ai mà lại có thể nói ra được điều này?’ 

Vì vậy, một số người đam mê khí công lâu năm đã đưa ra một ý tưởng cho ông: “Ông nên mở một lớp khí công!” Họ đã giúp đỡ sắp xếp địa điểm, thế là lớp khí công đầu tiên đã sớm được tổ chức tại hội trường của Trường Trung học Số 5 Trường Xuân.

Các lớp khí công thời đó được gọi là “Mang công báo cáo”, nói trắng ra chính là lớp trị bệnh cho người khác. Hôm đó, có rất nhiều bệnh nhân đến, họ ở đó kêu rên ra vẻ đau đớn, còn có người bệnh mang theo cả bình truyền dịch đến. Họ được những người đam mê khí công kia động viên đến. Ông Lý nói: “Tôi liền đi qua, điều chỉnh cho từng người trong số họ.”  Rất nhanh chóng, chỉ trong vài giây, tất cả đều có thể đứng dậy, bao gồm cả những người không thể đứng dậy, bị liệt nửa người. Ông Lý nói: “Các vị bây giờ có thể đi được rồi!” Và những người có bệnh bắt đầu bước đi. Sau đó ông Lý nói: “Bây giờ có thể chạy được rồi!” Và những người này bằng một cách kỳ diệu nào đó đã có thể chạy. Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại Hội chợ Sức khỏe Đông Phương năm 1993, Đại Sư Lý (bên trái) đã chữa khỏi cho một người bị tai nạn xe, bệnh nhân đã liệt mười mấy năm; người đó lập tức có thể đứng dậy và đi lại (ảnh: Epoch Times)

Ngay khi tin tức về lớp khí công ở Trường trung học số 5 Trường Xuân được lan truyền, ông Lý đã nhận được lời mời từ nhiều nơi khác, họ mời ông đến truyền thụ khí công. Đây là sự khởi đầu của Pháp Luân Công và mọi người bắt đầu kính trọng gọi ông là “Đại Sư Lý”.

Lúc này, có người đã đưa ra cho ông một ý tưởng: Hãy đến Hiệp hội Khí công Quốc gia Trung Quốc làm giám định, sau này đi đâu mở lớp cũng dễ dàng hơn.

Sau đó ông Lý Hồng Chí đã đến Hiệp hội Khí công Trung Quốc ở Bắc Kinh. Họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông: “Ôi, trẻ như thế này ư, chưa từng gặp qua”. Cái gọi là giám định cũng chính là làm “Mang công báo cáo”, họ đặc biệt tìm nhiều bệnh nhân mắc các bệnh mạn tính và lâu năm không được chữa khỏi bằng các khí công sư khác đến để nghe, kết quả là sau khi ông Lý bắt đầu phát ra năng lượng, triệu chứng của nhiều người đã được cải thiện ngay tại chỗ hoặc đơn giản là chữa khỏi, cả hội trường đều xôn xao. 

Điều đáng chú ý là Đại sư Lý mới ngoài 40 tuổi, nhưng ông đã giải thích rất rõ ràng nhiều đạo lý về khí công mà những người đam mê khí công lâu năm này muốn biết nhưng không thể làm rõ được.

Sau khi “Mang công báo cáo”, Hiệp hội Khí công Trung Quốc lập tức ngồi xuống và nói thẳng với Đại sư Lý: “Về phần ông, đừng rời đi, hãy ở lại Bắc Kinh, dưới sự quản lý của chúng tôi, ông có thể đến khắp các nơi trên cả nước để mở lớp”.

Vào thời điểm đó, Hiệp hội Khí công Trung Quốc được Chính phủ đánh giá cao và trực thuộc Ủy ban Thể thao Quốc gia, do Chủ nhiệm Ủy ban Thể thao Quốc gia Ngũ Thiệu Tổ (Wu Shaozu) ủy thác cho Tướng Trương Chấn Hoàn (Zhang Zhenhuan) phụ trách, đằng sau Hiệp hội Khí công là sự hỗ trợ mạnh mẽ của ông Tiền Học Sâm (Qian Xuesen). Vào thời điểm đó, khí công là một môn rất thời thượng ở Trung Quốc, được gọi là môn học của “khoa học biên duyên” (Fringe science).

Đó là thời điểm ông Lý Hồng Chí bắt đầu công việc truyền thụ Pháp Luân Công. Thời điểm đó, điều kiện rất khó khăn, vì mong muốn của ông là phổ biến Pháp Luân Công càng rộng rãi càng tốt, nên ông không muốn thu nhiều tiền. Một lớp học kéo dài 9 ngày, ông chỉ thu hơn 20 nhân dân tệ, được dùng cho cả nhóm đi tàu, ăn uống và in ấn tài liệu, do đó sau khi kết thúc lớp học thì số tiền còn lại không là bao.

Thời điểm đó, khi truyền công đến các địa phương, họ chủ yếu đi bằng tàu hỏa, không đủ tiền để mua vé nằm, nên thường chỉ ngồi ghế cứng. Họ mang theo những túi đan, bên trong có những cuốn sách nhỏ như ‘Giới thiệu về Khí công’, và nhiều mì ăn liền. Hằng ngày, họ chỉ ăn mì ăn liền, thỉnh thoảng muốn cải thiện cuộc sống thì chỉ có thể ăn một bát mì ở quán ven đường. Trong 2 năm, họ đã tổ chức 54 lớp học trực tiếp, những nhân viên công tác ăn mì ăn liền đã có phần sợ hãi. Lúc đó, ông Lý nói với những nhân viên đi theo ông: “Chư vị đi theo tôi, chính là chịu khổ”.

Sau đó có người biên soạn cuốn sách “Pháp Luân Công Trung Quốc” từ những bản ghi âm, nhưng không có tiền để xuất bản. Thời gian sau, gặp được một người hữu duyên, người này sẵn sàng cho mượn 5.000 nhân dân tệ, cuối cùng cuốn sách đã được xuất bản. Sau khi xuất bản, tiền kiếm được trước tiên được dùng để trả lại cho người đã cho mượn. Khi điều kiện tốt hơn một chút, cuốn sách chính của Pháp Luân Công là ‘Chuyển Pháp Luân’ đã được xuất bản. Tiếp theo, nhờ có những đệ tử có điều kiện kinh tế tốt, họ đã tài trợ cho Đại sư Lý xuất bản sách và đi giảng Pháp, nhờ đó việc đi lại và tổ chức lớp học đã được cải thiện.

Trong 4 năm từ 1992 đến 1996, Pháp Luân Công đã gây được tiếng vang mạnh mẽ vì tác dụng thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người, chi phí thấp. Hơn nữa, nguyên lý “Chân, Thiện, Nhẫn” do Đại Sư Lý Hồng Chí truyền giảng đã tạo ra sự hưởng ứng mạnh mẽ, và lan truyền nhanh chóng ở Trung Quốc, số lượng người tu luyện tăng theo cấp số nhân, không đếm xuể. Vào thời điểm đó, ở hai bên đường Trường An tại Bắc Kinh, những người dậy sớm để tập công đã xếp thành hàng dài. Bắc Kinh là nơi đặt cơ quan lãnh đạo cao nhất của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Hiện tượng này, ở Trung Quốc dưới sự cai trị toàn trị vào thời điểm đó, đương nhiên sẽ làm dấy lên sự nghi kỵ của người cầm quyền cao nhất.

Ông Lý Hồng Chí nói rằng lúc đó họ muốn làm khó ông, nhưng điều đó không hề dễ dàng, vì họ thấy rằng thứ nhất, ông không có tiền, thứ hai, ông không dính dáng đến phụ nữ, và thứ ba, ngay cả bất động sản cũng không có. Mặc dù Đại sư Lý đã trở nên nổi tiếng khắp nơi, nhưng so với những đại khí công sư ‘tiền hô hậu ủng’ và kiếm được rất nhiều tiền, thì ông vẫn sống trong nhà của em trai mình cạnh Bảo tàng Quân đội ở Bắc Kinh, cho nên không dễ tìm được cớ để làm khó ông.

Nhưng cuối cùng chính quyền đã tỏ rõ thái độ. Vào một ngày năm 1996, một vị lãnh đạo của Bộ Thương mại đã mời ông Lý đi ăn. Ông tưởng rằng giống như bình thường, chỉ là mời ăn để chữa bệnh, nên đã đến. Kết quả, khi ngồi xuống, đối phương đã thẳng thừng nói: “Ông hiện đang có ảnh hưởng quá lớn ở Trung Quốc, hãy rời khỏi Trung Quốc đi”.

Đây là lý do tại sao Đại sư Lý rời khỏi Trung Quốc, vì sự an toàn của các đệ tử ở Trung Quốc, ông chỉ có thể bắt đầu nghĩ cách ra nước ngoài. Nhờ danh tiếng và nhiều giải thưởng của mình, việc xin visa diện ‘Nhân tài Kiệt xuất’ sang Mỹ diễn ra rất thuận lợi, và ông đã nhanh chóng nhận được sự chấp thuận từ Mỹ.

Năm 1998, ông Lý cùng vợ và con gái rời Trung Quốc sang Mỹ. Đầu tiên họ đến California, nhưng không có điều kiện để ổn định, nên đã chuyển đến Atlanta. Tại đây, họ xem một ngôi nhà hai tầng giá 120.000 đô-la, nhưng ông không có tiền để mua nhà, hơn nữa ngôi nhà lại gần đường, tiếng ồn giao thông rất lớn, vì vậy họ chỉ có thể rời Atlanta và đến New York.

Khi đến New York, 3 người trong gia đình đã sống tạm trong một căn hộ đơn mà một đệ tử đã nhường lại. Tòa nhà của căn hộ này sau đó đã bị đặc vụ ĐCSTQ chụp lại toàn bộ, và họ gọi đó là “tòa nhà của Lý Hồng Chí”.

Sau đó, họ chuyển đến một ngôi townhouse (nhà liền kề) đơn giản ở Flushing mà một đệ tử đã giúp để mua lại. Tuy nhiên, vì xung quanh vẫn rất ồn ào, họ lại chuyển đến một ngôi nhà độc lập ở New Jersey do một đệ tử mua và nhường cho ông sống. Ngôi nhà độc lập này lớn hơn, có diện tích 3000 feet vuông (khoảng 278 mét vuông), nhưng thực ra ở Mỹ nó chỉ là một ngôi nhà bình thường. Kết quả là, đặc vụ ĐCSTQ lại tìm đến chụp ảnh và công bố rằng đó là “một ngôi biệt thự khác của Lý Hồng Chí”.

Sau đó, khi cuộc đàn áp ngày càng trở nên nghiêm trọng và tình hình ngày càng nguy hiểm, ông Lý đã sắp xếp cho gia đình mình rời khỏi ngôi nhà này và chuyển đến một nơi ở tạm thời do một đệ tử cung cấp. Sau khi ổn định, ông tự lái xe đi khắp nước Mỹ, khiến (đặc vụ) ĐCSTQ không thể tìm thấy ông. Trải nghiệm không có nơi ở cố định này kéo dài gần một năm.

Vào năm 2000, một đệ tử đã mua một mảnh đất trên núi ở bang New York, cách Manhattan 2 giờ lái xe, nơi có Long Tuyền tự ngày nay, ngoại trừ một ngôi nhà gỗ nhỏ trên khu đất, nơi đây hoàn toàn hoang vu. Ông Lý Hồng Chí cứ có thời gian thì lại tới đây và ở lại trong căn nhà trệt này, và cùng với vài đệ tử bắt đầu xây dựng từng chút một.

Trong giai đoạn đầu, vì ai cũng không có nhiều tiền, nên các đệ tử tham gia đều tự xoay xở, thiếu công cụ gì thì tự mua, nhiều việc đều làm bằng tay, từng bước một xây dựng nơi này. Điều này kéo dài suốt vài năm lao động và cống hiến. Phải đến vài năm sau khi Shen Yun bắt đầu hoạt động, doanh thu mới bắt đầu có, tình hình mới dần được cải thiện.

Rất nhiều đệ tử xuất phát từ sự tôn kính Sư phụ, nên đã mang đến cho Ngài rất nhiều trà, chùa Long Tuyền vì vậy mà đã mở phòng trà để chiêu đãi mọi người những loại trà này, đồng thời cung cấp đồ ăn nhẹ. Ban đầu, có người kiến nghị nên thu một chút phí, nhưng ông Lý vẫn bảo rằng phòng trà không được thu phí. Vì sao? Bởi vì rất nhiều người đến uống trà đều là tình nguyện viên làm việc ở Long Tuyền tự, làm việc vất vả như vậy, làm sao còn thu phí? Sau này, khi các đệ tử ở ngoài chùa mang rất nhiều đồ ăn đến cho Sư phụ, ông Lý đều bảo mang đến chùa Long Tuyền hoặc chia cho mọi người.

Phóng viên đã phỏng vấn một học viên bên cạnh ông Lý hơn 20 năm, và hỏi người đó ấn tượng của bản thân về Đại sư Lý. Người đó nói: “Cuộc sống của Sư phụ rất giản dị, dậy rất sớm, đi ngủ rất muộn, và tự lo liệu mọi thứ, bao gồm cả giặt giũ. Thường thì vào buổi sáng, Sư phụ tự tay giặt quần áo, giặt xong thì phơi khô, dù là ở Long Tuyền tự hay khi đi lưu diễn cùng Đoàn Nghệ thuật Shen Yun, Sư phụ đều như vậy. Mặc dù Sư phụ có gu thẩm mỹ rất tốt, nhưng trang phục của Sư phụ lại rất đơn giản, thường chỉ là một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần jeans, đã mặc rất lâu”.

Theo Epochtimes/Trithucvn