3 bức ảnh ghi dấu biến cố cuộc đời người phụ nữ bị ung thư cổ tử cung
Cuộc đời mấy ai biết được chữ ngờ. Từ một người phụ nữ xinh đẹp với cuộc sống viên mãn đủ đầy; bỗng dưng bệnh ung thư cổ tử cung ập đến khiến chị đau đớn, suy sụp. Cũng chẳng ngờ được rằng, một giấc mơ lạ kỳ đã khởi nguồn cho bước ngoặt tiếp theo. Phật Pháp chân chính cứu vớt chị cả về thể xác và tinh thần. 3 bức ảnh thay cho vạn lời muốn nói.
Chỉ cần nhìn 3 bức hình của tôi, có lẽ bạn cũng phần nào đoán được điều gì đã xảy ra. Với tấm lòng thiện lương, chân thành nhất, tôi xin chia sẻ về sự xuất hiện của 3 bức hình này cũng chính là 3 giai đoạn khác nhau trong cuộc đời tôi. Hy vọng nếu ai đó trong các bạn đọc được, nếu có người nào đó gặp hoàn cảnh giống như tôi, có thể tìm ra ánh sáng cho cuộc đời mình.
Nội dung chính
Bức ảnh thứ nhất: Những tháng ngày hạnh phúc
Bức ảnh này tôi chụp vào năm 2009, trong lần biểu diễn văn nghệ cấp huyện; tôi tham gia đội múa, lúc này tôi 35 tuổi. Nhìn ảnh nhiều người tưởng rằng đó là bức ảnh tôi chụp vào thời còn trẻ.
Tôi sinh ra ở nông thôn, bố mẹ là viên chức nhưng gia đình tôi không khá giả; vì bố tôi là thương binh, bệnh tật đã nhiều năm. Tôi là đứa cháu nội đầu tiên nên được cả gia đình hết mực yêu quý và dạy dỗ cẩn thận. Không như mọi người khác, tôi lập gia đình rồi xung phong đi kinh tế mới; sau đó mới thi vào ngành Sư Phạm. Cuộc sống của vợ chồng tôi vất vả nhưng chúng tôi rất vui vẻ và hạnh phúc.
Tuy tôi không đẹp như mẹ nhưng được nhận xét là ưa nhìn, duyên dáng; lại cộng thêm nhiều tài lẻ trời phú như: múa dẻo, hát hay nên tôi luôn là trung tâm trong các cuộc vui. Tôi cũng rất sôi nổi, và thích ca hát nên luôn hăng hái tham gia tất cả các hoạt động xã hội. Thời trẻ tôi hay đi hát ở các đám cưới.
Là cây văn nghệ của trường, tôi luôn tham gia các cuộc thi văn nghệ do trường, ngành tổ chức. Trong những tháng ngày thanh xuân rực rỡ ấy, tôi có nhiều người theo đuổi; và tôi đã tìm được người tôi hằng yêu mến. Chúng tôi đến với nhau bằng sự yêu thương, đồng cảm từ hai phía.
Mọi thứ đủ đầy
Cuộc sống như truyện cổ tích cứ thế trôi đi theo năm tháng với sự hài lòng, mãn nguyện khi tôi phấn đấu và có mọi thứ của đời người: sự vui vẻ, vật chất, tình yêu và hạnh phúc tròn đầy. Tôi có hai con, một gái, một trai, các cháu đều rất ngoan. Công việc của hai vợ chồng thì ổn định, anh vô cùng yêu thương tôi. Chúng tôi đã có căn nhà khang trang.
Gia đình tôi nổi tiếng hạnh phúc. Tôi luôn tự hào về bản thân, về gia đình. Tuy chúng tôi không giàu có nhưng đủ đầy; không khí gia đình luôn êm ấm, thuận hòa, tràn ngập niềm vui, tiếng cười hạnh phúc.
Bức ảnh thứ hai: Ung thư – nguồn gốc của đau khổ và mất mát
Bệnh ung thư cổ tử cung xuất hiện bất ngờ
Cuộc đời không ai học được chữ ngờ, không ai nắm tay từ tối tới sáng; cũng là lúc tôi hiểu rằng mình không thể quyết định được mọi thứ, nhất là sức khỏe. Chỉ 4 năm, sau bức ảnh thứ nhất được chụp, cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác; hướng của đau khổ, tăm tối và bế tắc.
Từ năm 2013, cơ thể tôi xuất hiện những cơn đau, đi khám đều không phát hiện ra bệnh. Sang năm 2014, bác sĩ đã tìm ra và kết luận “ung thư cổ tử cung”; chắc các bạn đã hình dung ra tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi lặng lẽ nuốt nước mắt, giấu cả gia đình và bắt đầu hành trình “tự chữa bệnh”. Lúc đầu, tôi tìm đến phương pháp “vẩy tay”, tôi vẩy 1 ngày 6000 cái; rồi tôi lại theo hầu các thanh đồng, đền phủ, trình đồng.
Có bệnh thì vái tứ phương
Tôi đi khắp nơi để tìm các thầy lang: từ Hà Nội, Bắc Giang, Hưng Yên, Lào Cai, Vĩnh Phúc và cả Trung Quốc nữa. Nhưng đều chẳng có tác dụng gì. Sau đó, tôi tìm đến phương pháp “năng lượng sinh học” ở Phú Thọ (tôi ngồi thiền 6 – 7 tiếng mỗi ngày) suốt nhiều tháng ròng rã.
Có bệnh thì vái tứ phương, còn nước còn tát, ai bảo gì tôi cũng thử; thấy người ta bảo ăn chay, tôi cũng ăn chay, Thấy bảo ở Bình Định, có người chữa được ung thư; tôi cũng tìm đến và ở đó gần 1 tháng. Lúc đầu cũng có tác dụng nhưng sau lại không còn hiệu quả nữa, bệnh trở nặng hơn.
Lúc này, gia đình tôi khóc rất nhiều và ép tôi đi viện. Tôi không còn hy vọng và con đường nào để đi nữa nên đã đồng ý điều trị bằng Tây y. Tôi bước vào trị xạ và sau đó phẫu thuật cắt bỏ phần phụ. Tôi được xuất viện sau khi hoàn thành xong các phác đồ điều trị.
Thân thể đau đớn, tinh thần suy sụp vì ung thư cổ tử cung
Tôi nghĩ rằng như thế là không sao nữa, là ổn định rồi. Nhưng ngờ đâu chỉ thời gian ngắn, tôi lại bị đau bụng; đó là tình trạng dính ruột. Mỗi lần đau, tôi đều phải truyền nước mấy ngày mới khỏi; mà đau là nôn. Được vài ngày cơn đau lại xuất hiện, cứ đau là phải gọi người truyền nước, kể cả 12 giờ đêm. Cả nhà đều phải vắt sức trông chừng cho tôi.
Sau điều trị ung thư cổ tử cung lần này, sức khỏe tôi tuột dốc không phanh; tinh thần suy sụp hoàn toàn. Thân thể tôi quắt queo, gầy yếu; ai đến thăm cũng không cầm được nước mắt. Tôi yếu đến nỗi không dong nổi chiếc xe đạp, không làm được việc gì, cầm chổi quét nhà cũng đau đớn.
Tôi không dám ra ngoài, vì ra ngoài là bị cảm, mà cảm là lại đau. Tôi phải tiêm thuốc tăng miễn dịch, 2 ngày 1 ống; nhưng sức đề kháng của tôi vẫn rất yếu, không có tác dụng. Tôi đang 50 kg mà chỉ còn 37 kg, thân thể chỉ còn da bọc xương. Tôi phải xin nghỉ dạy ở trường vì không đủ sức khỏe và dành thời gian để chữa trị.
Gánh nặng lên vai chồng
Tất cả các công việc đều do chồng tôi làm, ngay cả việc giặt đồ, đi chợ, nấu cháo cho tôi. Tôi thường xuyên đau đớn như thế. Nhiều khi chồng tôi đi làm về mệt, lại không được ngủ. Trong khi tần suất cơn đau của tôi liên tục; mà đau thì bao nhiêu người phải phục vụ đêm ngày. Chồng tôi ngày càng trở nên trầm uất, khó chịu.
Tôi bắt đầu lo sợ, tôi lo sợ chồng tôi không yêu thương tôi nữa; tôi sợ con cái bơ vơ, sợ mái ấm nhỏ bé của tôi tan nát. Tôi bắt đầu nghi ngờ, giận dỗi và hay khóc. Một gia đình nổi tiếng là hạnh phúc bỗng nhiên trở nên căng thẳng, bất hòa. Tôi ngày càng u uất, tinh thần suy sụp; rất nhiều lần tôi đã nghĩ đến cái chết.
Bức ảnh thứ hai: Thân thể tiều tụy vì bệnh ung thư cổ tử cung
Bức ảnh thứ hai được chụp chính là giai đoạn khốn khổ này của tôi. Đứa cháu chụp hình mà tôi không hay biết, khi copy ảnh vào máy tính, tôi mới phát hiện ra bức hình này. Nhìn bức hình thật thảm hại phải không? Tôi khác gì bộ xương di động đâu, nhìn tôi như vậy thử hỏi còn tình yêu nào đủ lớn?
Tôi chẳng thể tin mình lại rơi vào tình cảnh này. Sắc đẹp chẳng còn gì, hạnh phúc cũng tan đi như lớp sủi bong bóng khi cái chìa khóa mở cửa của tất cả là sức khỏe đã không còn. Bạo bệnh đã lấy của tôi tất cả…!
Bức ảnh thứ ba: Khỏi ung thư cổ tử cung – cuộc đời tái sinh
Giấc mơ lạ kỳ
Khi tôi đã chuẩn bị xong ảnh thờ của mình. Đêm đó tôi nằm mơ, trong giấc mơ có người nói với tôi rõ ràng: “Con hãy học môn Công nhé”; tiếng nói ấy như đánh thức phần sâu thẳm nhất trong tôi.
Hôm sau tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của một cô em tôi quen trong lớp trị bệnh bằng “năng lượng sinh học”; cô ấy kể tôi nghe về sự khỏi bệnh thần kỳ của cô ấy, nhất là việc cô mang bầu trở lại sau gần 10 năm chữa trị; nhờ thực hành tu luyện môn Pháp Luân Công được 2 tháng.
Cô ấy khuyên tôi tập thử. Như người chết đuối vớ được cọc, lại giật mình nhớ đến giấc mơ, có gì đó mách bảo; trong tôi sáng lên tia hy vọng, dù nhỏ nhưng tôi cũng phải thử.
Vậy là từ tháng 8/2016, tôi chính thức bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Bắt đầu học Pháp, luyện công
Tôi đã tìm được lớp học Pháp, luyện công ở xã bên, nhưng phải dịch chuyển đến đó; lúc này thân tôi còn chẳng đi nổi, trời nắng giữa tháng sáu mà tôi phải mặc nhiều lần áo vì rất lạnh. Tôi nhờ chồng chở đi.
Tôi đã có được cuốn sách chính của môn này là “Chuyển Pháp Luân”; tôi say sưa đọc hết một lượt rồi luyện 5 bài công pháp. Lúc đầu, tôi tập động tác trên mạng nhưng mãi không thuộc. Tôi bèn mô tả các động tác ra giấy và bắt đầu làm theo.
Kết quả chỉ 2 ngày tôi gần như thuộc hết 5 bài công pháp nhưng chưa biết có nhạc tập; vậy mà chỉ 2 tuần sau tôi thấy sức khỏe tôi cải biến rất nhiều. Người khỏe ra, nhất là không xuất hiện nhiều các cơn đau nữa. Tôi thấy Pháp này thật tốt.
Giai đoạn đầu tu luyện, tôi gặp một số ngăn cản từ phía gia đình. Nhưng nhận thấy Pháp này rất tốt nên sâu thẳm trong tôi rất muốn tu luyện. Cuối cùng tôi đã vững bước, kiên định đi trên con đường tu luyện.
Minh bạch đạo lý, thay đổi suy nghĩ
Nhờ đọc sách mà tôi minh bạch ra nhiều đạo lý, từ đó ước thúc, thay đổi tâm tính của mình. Tôi không còn nóng tính, giận dỗi và hay khóc nữa. Tận đáy lòng mình tôi biết nghĩ cho anh, thương yêu và tôn trọng anh; anh đã vì tôi mà chịu đựng bao nhiêu khổ cực; anh giúp tôi “làm mẹ”, lo lắng, dạy dỗ các con trong những ngày tôi khốn khổ nhất.
Tâm tôi đã cải biến, tôi đã trở thành một người khác, một người tu luyện, luôn ước thúc mình sống theo Chân – Thiện – Nhẫn. Nhờ tâm tính thay đổi, Sư Phụ đã quản tôi và từng bước thanh lọc bệnh tật cho tôi. Các cơn đau không xuất hiện, 19 bệnh tật khác của tôi cũng biến mất.
Ung thư cổ tử cung biến mất
Tôi đã khỏe, căn bệnh ung thư của tôi đã biến mất, tôi trở về người bình thường. Tuy nhan sắc không trở lại được như xưa; nhưng tôi đã có sức khỏe và cuộc sống sinh hoạt bình thường. Tôi tiếp tục công việc giảng dạy của mình. Giờ tôi đã tự đi được xe máy (trước đều nhờ chồng chở), tự đi máy bay, làm các việc mà tôi muốn làm. Tôi đã hồi sinh từ sau bao ngày chịu đựng căn bệnh ung thư cổ tử cung.
Chứng kiến sự thay đổi cả về sức khỏe và tâm tính của tôi, chồng tôi cũng vì thế mà thay đổi. Anh vui vẻ hơn, không còn trầm uất và khó chịu nữa. Những bóng đen đau khổ trước kia dần nhường chỗ cho sự cảm thông, tôn trọng và tin tưởng nhau. Mái ấm hạnh phúc của gia đình tôi đã không tan vỡ. Tất cả là nhờ ơn Đại Pháp, nhờ ơn Sư Phụ.
Bức ảnh thứ 3: Một cuộc đời mới
Bức ảnh thứ ba tôi chụp chính là tôi của hiện tại. Câu chuyện của cuộc đời tôi đã bước sang một chương khác, viết lên sự vĩnh hằng của sinh mệnh tôi. Chính là tôi đã tìm được Phật Pháp chân chính, tu dưỡng bản thân thành một người tốt, tốt hơn nữa; thực hành nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn giữa đời thường; kết hợp với rèn luyện 5 bài công pháp để cải biến thân thể. Giờ đây, mỗi ngày trôi qua với tôi là những phút giây bình yên, tự tại, hạnh phúc; là sự kiên định, vững bước và nỗ lực để làm một đệ tử chân tu.
Đại Pháp chân chính
Cơ duyên đắc Pháp chân chính thật khó được. Nghĩ lại tôi đã bỏ qua cơ hội tu luyện Đại Pháp khi đang điều trị tại viện K (người ở Vĩnh Phúc giới thiệu cho tôi). Nếu không có cô em chia sẻ thì tôi đã không biết đến pháp môn này; và đương nhiên tôi cũng không còn trên cõi đời này để viết lên câu chuyện của mình.
Hôm nay, sau 4 năm tu luyện Đại Pháp, tôi đã được hưởng rất nhiều lợi ích từ Pháp môn tuyệt vời này. Tôi hy vọng rằng câu chuyện của tôi được lan tỏa, đến bên những người có duyên. Nếu cuộc đời bạn có tăm tối như tôi đã từng thì xin đừng mất đi hy vọng. Hãy tìm đến ánh sáng của Phật Pháp chân chính; Chân – Thiện – Nhẫn chính là Phật Pháp tối căn bản, bạn sẽ có được sự che chở của Đức Phật tối cao; bạn sẽ được phúc báo.
Con đường là do tự mình chọn và tự đi, đi như thế nào là do chính bạn quyết định!
Tôi là Lương Thị Liên, sinh năm 1975, đang sống tại huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Dương; hiện là giáo viên tiểu học. Số điện thoại của tôi 032 9747235.
Xin cảm ơn các bạn đã đọc và chia sẻ bài viết này!
Xem thêm: