Giọt nước mắt muộn màng của đứa con bất hiếu
Giọt nước mắt muộn màng của kẻ một thời côn đồ, nghiện ngập ngang tàng không thể lấy lại được chữ hiếu. Nếu biết nghĩ như ngày hôm nay, tôi đã không trở thành con người bất hảo như vậy…
Kể từ ngày bước chân trên con đường trở về làm người lương thiện, nhờ những đạo lý dạy làm người tốt thật sự của Sư phụ tôi, tôi rất ân hận và đau khổ về quá khứ của mình. Bao nhiêu năm qua tôi sa đọa, ngang tàng khiến cho cha mẹ, vợ con tôi rơi bao giọt nước mắt đau khổ. Khi ra đi, cha mẹ tôi chẳng thể nhắm mắt xuôi tay bởi đứa con trai vẫn chìm trong nghiện ngập, tệ bạc.
Khi nay tôi đã biết nghĩ, đã hoàn lương thì cha mẹ không còn, tôi không thể báo hiếu. Đó là điều ân hận nhất trong tôi. Hôm nay, tôi viết lên câu chuyện về cuộc đời mình trong nghẹn ngào, như một lời ăn năn, một lời cảnh tỉnh cho những đứa con đang làm cha mẹ mình buồn, cho người chồng đang đối đãi tệ bạc với vợ mình mà ngẫm suy và dừng lại. Cũng mong họ được bước trên con đường trở về bản tính lương thiện của mình.
Nội dung chính
Bất hiếu với bậc sinh thành
Tôi là Khổng Văn Quân, sinh năm 1969, quê quán tại Lâm Thao, Phú Thọ, hiện đang sinh sống tại Gia Lai. Tôi sinh ra trong gia đình có 7 anh chị em, tôi là thứ 6. Tôi cũng là đứa con duy nhất được bố mẹ cho học lên cấp ba. Hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả nhưng bố mẹ không để cho tôi thiếu thốn. Mẹ tôi luôn ăn sắn để nhường cho tôi ăn cơm…
Được đi học nhưng tôi lại không trân quý điều đó. Tôi lười học và rất nghịch ngợm. Tôi thường trốn học đi chơi, xem bóng đá và giao du với bạn bè. Bố mẹ tôi rất đau lòng, anh chị em cũng thấy phiền muộn.
Tôi được ông thầy là Lê Công Xứ rất giỏi võ nghệ, ông được học từ một người thầy Trung Quốc và giờ truyền lại cho tôi. Tôi theo thầy học võ từ bé nên đã hình thành cho mình thói kiêu ngạo, không coi ai ra gì và không sợ một ai.
Tôi thường xuyên ra tay đánh người, đánh rất nhiều người. Bạn bè ai nhờ đánh hộ là tôi hăng máu đi đánh ngay. Có một lần đi đường, tôi va chạm với một chú bộ đội. Chú ấy không trách tôi nhưng lời qua tiếng lại cuối cùng tôi lao vào đánh. Tôi đánh chú ấy trọng thương. Sau đó, tôi bị công an bắt giam nhưng 17 tuổi chưa đủ tuổi kết án, tôi được tha, chỉ bồi thường tiền chữa trị.
Sau sự việc ấy, tôi lại càng ngông nghênh hơn. Bố mẹ nói gì tôi cũng không nghe. Tôi theo đám bạn bè đàn đúm, rượu chè. Vì ngượng nên tôi không học nữa, tôi theo đoàn thủy lợi đi làm việc. Sau đó, tôi tình nguyện đi bộ đội, đóng quân tại Hà Giang. Ở đây, người dân tộc trồng nhiều cây thuốc phiện, tôi vào bản hút cùng các già bản. Từ đó, tôi trở thành con nghiện.
18 năm nghiện ma túy
Năm 1990, khi đang ở nghĩa vụ, tôi tranh thủ về nhà cưới vợ. Lúc đầu, vợ không biết tôi nghiện. Vì để che giấu mọi người, tôi cầm quân lên Lào Cai làm vàng, đá đỏ. Ma túy, cờ bạc, trai gái,… đủ thứ bại hoại, xấu xa ở khu mỏ này. Tôi nhiễm thêm nhiều thứ xấu và nghiện ngày càng nặng hơn.
Làm một thời gian tôi về nhà, gia đình lúc này đã biết. Bố mẹ, vợ tôi rất buồn. Bố tôi nói: “Con phải cai ma túy, nếu không bố chết không nhắm mắt được.” Tôi đã cố gắng bỏ ma túy nhưng không thành. Năm 1995, bố tôi chết mang theo nỗi buồn vô hạn về đứa con bất hiếu.
Tôi vẫn nghiện rất nặng. Không có tiền hút, tôi đi buôn ma túy, tiền lời tôi mua thuốc về dùng. Thân thể tàn tạ bắt đầu xuất hiện đủ thứ bệnh. Khi nhập viện Chợ Rẫy bác sĩ lắc đầu, cho tôi về nhà vì các tĩnh mạch, nội tạng hỏng hết. Về nhà, chán đời tôi hút ma túy lại. Nhưng mạng tôi chưa hết, không ngờ khỏe lại.
Rời bỏ quê hương
Năm 1997, Nhà nước có chính sách cai nghiện tại cộng đồng, tôi nằm trong danh sách đi cai. Tôi không muốn đi. Tôi gửi đứa con gái lớn ở lại với ông bà, đưa vợ và đứa con trai nhỏ vào Tây Nguyên theo diện làm kinh tế mới. Tại đây, tôi vẫn tiếp tục nghiện. Để có thuốc hút, tôi phải về quê nhiều lần rất tốn kém. Tôi không quan tâm đến vợ con, gia đình, công việc. Tôi không làm gì hết ngoài việc chơi bời, hút hít. Tiền bán đất tôi đều đốt hết vào cờ bạc, ma túy,… Không có tiền, tôi bắt vợ phải đưa tiền cho tôi. Vợ không đưa là tôi đánh…
Khi con trai học đến lớp 7, nó nói với tôi: “Bố không bỏ ma túy đi, người ta nhìn con họ cười…” Lúc này, nghĩ đến con, tôi cũng không muốn con mình xấu hổ về người bố này nên tôi quyết định cai bỏ ma túy. Tôi nói: “Con đi theo bố, trông chừng bố.” Ba đêm liền thằng bé đứng gác cho bố, tôi trong cơn vật vã thèm thuốc, lăn lộn, đau đớn, dày vò… Nó thương bố và động viên: “Bố cố gắng lên!” Cuối cùng tôi đã cai ma túy thành công, chấm dứt hoàn toàn nghiện ngập sau 18 năm chìm trong khói trắng. Đúng là tình thương con trong sâu thẳm có sức mạnh cứu lại cuộc đời tôi.
Nghiện rượu – giai đoạn đỉnh điểm hủy hoại chính mình
Bỏ được ma túy thì tôi lại lao vào uống rượu. Tôi uống rượu suốt ngày đêm. Uống say rồi thì không còn tính người nữa. Tôi đánh đập, hành hạ vợ con đêm ngày. Làm bảo vệ cơ động ở nông trường cao su, có đồng tiền nào tôi uống rượu và đánh bạc hết, thậm chí còn lấy thêm của vợ. Tôi không làm bất kỳ việc gì trong gia đình, trong nhà không có một tài sản gì… Tôi chỉ thích ngao du chỗ này chỗ kia, đâu tôi cũng biết. Trong công việc, suýt nữa tôi bị đuổi việc vì đánh lãnh đạo, may có người đỡ kịp…
Tôi đánh vợ không ghê tay. Vì là người có võ nên những cú đánh của tôi là những đòn trời giáng. Tôi đá một cái, vợ tôi vỡ cả hai quai hàm. Sau lúc ấy, tôi thấy tội lỗi, thấy thương vợ con nhưng chở vợ đi viện về rồi, những ngày sau ma men lại làm lu mờ nhân tính, tôi lại vẫn chứng nào tật ấy. Bất kể việc gì vợ không làm ngay, hay nói lại lời nào là tôi lao vào đánh. Uống rượu say về bất kể giờ nào trong đêm, tôi cũng hành. Lúc thì đuổi đi, lúc thì bắt đi mua cái này, cái khác, bắt nấu cho ăn… Tôi nhìn thấy quá nhiều những giọt mắt của vợ, nhưng điều đó không làm tôi bận tâm.
Nhiều lần vợ tôi muốn bỏ đi, tôi nói: “Cô cứ bỏ đi, cuộc đời tôi còn cái gì nữa đâu.” Con gái tôi khóc rất nhiều. Cô ấy vì thương con nên đã ở lại bên tôi. Đó là phúc báo lớn lao mà trời xanh đã ban cho tôi.
Đàn em dưới trướng
Chử Văn Vang, một đàn em dưới trướng của tôi, người đã theo chân tôi từ trong quê vào đến tận Gia Lai, dù cũng tham dự vào mọi chuyện nhưng cậu ấy không tệ bạc như tôi. Sau này, khi được hỏi thật lòng về tôi, Vang nói: “Tôi thua anh một bậc, anh không giống ai, không có gì diễn tả nổi về anh, anh quá xấu xa và hư hỏng. Anh nổi tiếng đâm chém, cờ bạc, nghiện ngập, nhà cửa bán hết, hành hạ vợ con không thể kể xiết. Có chiếc giường cưới của hai vợ chồng, anh cũng đuổi vợ đi, lấy giường làm ổ tiêm chích… Anh đi uống rượu suốt đêm, về lại hành vợ. Tiền thua cờ bạc thì anh về đòi vợ, vợ không đưa thì anh đánh. Vợ anh đã chịu khổ vì anh không thể kể hết…
Cũng là dân ăn chơi nhưng tôi không hành xử như anh. Đã nhiều lần góp ý nhưng anh không thay đổi. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh lại thay đổi hoàn toàn. Hoặc là anh chết ở đâu đó hoặc là ngày một tàn tạ, đâu ngờ một ngày đẹp trời, anh như lột xác. Bây giờ ngược lại hoàn toàn, bạn bè không ai bằng anh. Anh hiền, tốt tính, bỏ hết rượu chè, cờ bạc, quan tâm, chăm sóc vợ con, chăm làm, đối xử bạn bè quá tốt…”
Chính tôi cũng không tin rằng một ngày kia tôi có thể thay đổi chính mình và làm lại từ đầu.
Người vợ tào khang
Khi tất cả những đau khổ qua đi, vợ tôi thanh thản ngồi chia sẻ nhưng mỗi khi nhắc hay nhớ lại quá khứ, cô ấy không thể cầm được nước mắt. Những tủi hờn, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần cứ lần lượt hiện ra cùng theo giọt nước mắt tuôn rơi. Mấy chục năm chịu đựng muôn vàn khổ cực, sao có thể dễ quên đi trong một sớm một chiều cho dù bây giờ tôi đã tốt, đã yêu thương và quan tâm cô ấy.
Cả gia đình bên nội đều yêu thương cô ấy hết mực. Cô ấy sống có tình có nghĩa, hiền lành, chăm chỉ. Thấy cô ấy chịu khổ với tôi nhiều quá, ai cũng xui cô ấy bỏ tôi. Nhưng lương tâm cô ấy giằng xé: “Nếu bỏ thì con có bố mà chẳng có mẹ, ở với mẹ thì chẳng có bố. Nếu có khổ thì một đời mình khổ thôi, cố gắng mà sống cho con có bố có mẹ…” Có những đêm tôi không cho cô ấy ngủ trong nhà, cô phải vào rừng cao su, chạy lên nhà cháu… nhưng tôi lại lên lôi về và chửi cháu chứa chấp cô…
Với tất cả những gì tôi đối xử với vợ nhưng cô ấy đã không bỏ đi, vẫn chịu đựng bên tôi. Ở ngoài đời kia, có bao nhiêu người vợ tào khang chịu đựng được như vậy? Thật hiếm lắm thay! Tôi chỉ có thể lý giải rằng, đời nào đó tôi rất tốt với cô ấy nên đời này cô trả lại ơn tôi. Đó cũng là phúc phận của tôi đời này.
Tôi rất thương con, thương vợ nhưng tôi không có cách nào tự cứu lấy mình. Tôi chỉ thấy cuộc đời bế tắc, không có lối thoát. Buồn, tôi chỉ biết lao vào rượu mà không thể tự cứu mình ra.
Điều gì đã làm nên sự thay đổi của tôi?
Vào năm 2016, xem qua trên mạng, tôi biết đến môn Pháp Luân Công, biết rằng môn này có thể làm người tốt. Tôi rất thích học để tu tâm tính thành người tốt nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Một ngày vào năm 2017, 12h đêm uống rượu say tôi về nhà. Cầm điện thoại lên xem, tôi đọc được bài chia sẻ, họ để lại số điện thoại. Tôi gọi luôn, nói với họ rằng tôi muốn học Pháp Luân Công. Học viên đó hỏi tôi ở đâu và nói sẽ có người hỗ trợ anh. Một tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi. Họ hỏi tôi cụ thể ở đâu trong Gia Lai, nếu gần ủy ban Chư sê thì lên địa chỉ này lấy sách. Tôi phi xe lên ngay. Học viên này cho tôi mượn cuốn Pháp Luân Công và nói: “Anh về đọc, nếu thấy hợp thì điện cho em, em cho mượn quyển chính.”
Đang đọc thì có đứa em con chú đến chơi, chú hỏi: “Anh đang đọc quyển gì đó?”, “Em cũng có một cuốn nhưng dầy hơn, hình như cuốn Chuyển Pháp Luân.” “Thế chú để ở đâu?”, tôi vội hỏi. “Người cho em dặn phải để nơi sạch sẽ nên em để trên đình màn.” Tôi hỏi vì sao em có cuốn sách. Cậu ấy nói rằng, có một người nghiện ma túy như cậu, học Pháp Luân Công đã thay đổi cuộc đời, cậu ấy tặng, cũng mong em thay đổi, nhưng cậu ấy không học được.
Tôi mừng quá, chạy vội lên nhà chú ấy, thấy đúng cuốn sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý, tôi mang về đọc. Sự việc này là một sự kiện vô cùng quan trọng đối với cuộc đời tôi. Tôi không chỉ được vớt lên từ địa ngục tăm tối, mà cuộc đời còn được ban phép màu, được bước trên con đường hướng thiện chân chính, trở thành người có ích cho gia đình, xã hội.
Bỏ rượu hoàn toàn nhưng tâm tính lại không thay đổi
Ngay khi tôi đọc đến phần Sư phụ giảng về uống rượu, tôi không còn cảm thấy thèm rượu nữa. Tôi bỏ hoàn toàn cho đến tận bây giờ. Bất luận ai mời, ai nói gì hay khiêu khích gì tôi đều không đụng tới một giọt rượu. Người ngoài sẽ không hiểu được vì sao nghiện rượu nặng như vậy mà chỉ đọc cuốn sách này có thể bỏ hẳn rượu. Người trong cuộc tôi biết rằng, không phải là do tôi. Chính Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ con ma men ấy.
Khi tôi đọc hết bài giảng thứ nhất, đến phần Sư phụ cấp Pháp Luân, tự nhiên tôi thấy bụng dưới của mình xoáy mạnh. Tôi sợ quá, không dám đọc nữa. Tôi đi ra chỗ khác, một tiếng sau quay lại đọc, hiện tượng đó lại diễn ra. Tôi bảo vợ điều xảy ra. Sau đó, tôi điện cho người đã cho sách. Học viên đó nói: “Chúc mừng chú, chú được Sư phụ cấp Pháp Luân đấy.” Lúc đó, tôi không biết Pháp luân là gì.
Tôi nói với vợ: “Chuẩn bị cho anh ít tiền, anh xuống Nha Trang học môn này.” Vì chú cho sách đang ở Nha Trang, tôi xuống đó nhờ mọi người giúp đỡ. Một tuần ở đó, tôi được sống trong môi trường hòa ái của các học viên. Ai cũng nhiệt tình giúp đỡ và chia sẻ việc tu luyện thế nào cho tốt.
Tuy tôi bỏ được rượu nhưng 2 năm liền tôi chưa thật sự thay đổi về tâm tính. Tuy không còn đánh vợ nữa nhưng tôi vẫn rất nóng tính, hung hăng. Vợ ngăn cản tôi tu luyện, nói môn này tốt, tâm tính thay đổi nhưng sao vẫn thấy tôi nóng tính thế. Tôi không ngộ ra được, vẫn cho rằng cô ấy không chịu hiểu. Chính vì thấy tôi không thay đổi nhiều nên cô ấy không bước vào tu luyện.
Bước chuyển mình thật sự thành người tu luyện chân chính
Khi tôi tìm được điểm học Pháp, luyện công chung với mọi người trên huyện Chư sê, tôi đã có nhiều thay đổi. Một lần, khi đang nằm, tôi giật bắn mình vì một tiếng nổ như bom trong đầu. Không hiểu chuyện gì, một học viên cho tôi biết, “có lẽ Sư phụ xóa mê mờ cho chú.”
Sau 2 năm tu luyện, đọc sách tôi dần dần hiểu ra cần phải tu tâm tính thế nào. Sư phụ dạy làm người theo Chân Thiện Nhẫn thì thế nào. Để có thể Nhẫn, có thể Thiện và Chân thì phải đặt công phu ra sao vào cái tâm của mình. Sau nhiều lần va chạm, bộc phát nóng nẩy, tôi ước thúc bản thân mình. Tôi dần dần hiền ra, giữ được bình tĩnh trong tâm và có lý trí để xử lý mọi việc trong ôn hòa.
Một lần tôi đi trên đường, xảy ra va chạm với ô tô. Người lái xe nhảy vội ra khỏi xe, rút gậy đánh tôi gãy xương vai. Tôi vốn thuộc dạng có tiếng, ai cũng biết và không ai muốn động vào tôi. Cậu lái xe này không nhận ra tôi nên mới ra tay vậy. Nếu là trước đây, thì cậu này không xong rồi. Nhưng tâm tính tôi bình hòa, tôi bỏ qua. Anh em thấy vậy bất bình nói: “Anh để em lên xử lý thằng ấy.” Tôi ngăn lại nói: “Không được, không được làm việc đó, tại anh ngày xưa hay đánh người, giờ hoàn trả nghiệp gây ra thôi.”
Hạnh phúc thật sự khi trở về bản tính thiện lương
Có Pháp đối chiếu tôi mới nhìn ra sự xấu xa của bản thân khi xưa nó trầm trọng mức nào. Tôi ân hận và muốn bù đắp lại cho vợ. Tôi đã bỏ hẳn được bản tính nóng nảy, côn đồ, hung hăng của mình. Từng bước tôi nhẹ nhàng, quan tâm, chăm sóc vợ mình. Tất cả những việc nặng nhọc, nương rẫy, việc nhà mà ngày xưa tôi không làm thì nay tôi làm hết. Tôi bảo vợ: “Em không phải làm gì cả. Em chỉ cần cơm nước, dọn dẹp và đi làm. Nếu không giặt được quần áo thì để đấy anh làm…”
Với con cái tôi cũng gần gũi, chuyện trò. Các con tôi từ trước đến nay rất sợ bố, sợ như cọp dữ vậy. Chúng nó không dám nói chuyện hay thân mật gì với bố. May rằng chúng đều là những đứa con ngoan, hiếu thảo, không chê và ruồng bỏ người bố tệ hại này. Khi chúng thấy bố tu luyện, rượu, thuốc lá không hút nhưng tính tình chưa mấy thay đổi nên chúng cũng không hài lòng. Sự chuyển biến của tôi sau đó khiến chúng rất vui. Tôi đã trở về đúng nghĩa với người bố đáng kính của chúng.
Vợ tôi bị hai lần tai biến, trí nhớ giảm sút. Tôi rất thương cô ấy. tôi chở vợ đi chạy chữa các bệnh viện. Sau cùng tôi nói: “Em hãy vào tu Đại Pháp cùng anh.” Vợ tôi hiểu ra, chỉ có con đường này mới cứu được sức khỏe của mình. Cô ấy đã bước vào tu luyện. Giờ chúng tôi không chỉ là vợ chồng yêu thương nhau, mà còn là đôi bạn đồng tu cùng trợ giúp nhau tu luyện. Gia đình tôi bước sang một bầu không khí mới: an hòa, bình yên và hạnh phúc.
Mấy lời gửi gắm
Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công thì cuộc đời tôi trong 6 năm qua không biết thế nào. Vào lúc tàn tạ nhất của cuộc đời, tôi đã có cơ duyên bước vào Đại Pháp. Sư phụ đã vớt tôi lên từ tận cùng của bùn đen dơ bẩn. Còn tẩy tịnh cho thân tâm tôi khỏe mạnh. Toàn bộ nội tạng đã hỏng hết của tôi được Sư phụ chữa lành. Tôi trở thành người vô bệnh, có sức khỏe vô biên.
Còn bản tính không biết sợ trời, sợ đất, không còn nhân tính của con người như tôi, bước vào tu luyện rồi mà còn chẳng thể ngộ ra, Sư phụ đã nghĩ cách giúp tôi; khiến đầu óc tôi chấn động như bom nổ mà xóa đi những ngu tối. Để cuối cùng tôi mới nhận ra, mới biết hướng về bản tính lương thiện của mình.
Tôi cố gắng trở thành người chồng, người cha tốt để các con tôi nhìn vào và làm gương. Điều ân hận lớn nhất là tôi không làm được việc báo hiếu cho cha mẹ, khiến các cụ chưa an lòng khi xuống suối vàng. Nếu biết nghĩ như ngày hôm nay, tôi đã không trở thành đứa con bất hiếu như vậy… Giọt nước mắt muộn màng rồi, tôi an ủi mình sống tốt cho ngày hôm nay và ngày mai.
Cuộc đời tôi là một bài học chua xót. Lời nhắn gửi chắc ai ai cũng hiểu. Cần phải làm gì, thay đổi gì mọi người cũng đã rõ. Cái khó chính là không thể tự nhận ra mình xấu ở đâu và cần làm gì cho chính mình ngoài danh, lợi, tình. Có thể khi nào cùng đường, tàn tạ như tôi có lẽ các bạn sẽ nhận ra; nhưng tôi không mong các bạn sẽ lâm vào hoàn cảnh ấy. Để không phải lưu lại nhiều nỗi ân hận như tôi, thực lòng tôi mong các bạn sớm tìm hiểu về Đại Pháp.
Tôi xin để lại số điện thoại của mình làm cầu nối giao lưu, giống như số điện thoại trong một bài viết mà tôi tìm thấy đã giúp tôi tìm ra con đường chân chính. Tôi là Khổng Văn Quân, số điện thoại 035 6000006.
Xem thêm: