Cổ nhân có câu: “Thân cùng cùng nhất thời, tâm cùng cùng nhất sinh”, tức là thân nghèo thì nghèo trong một lúc một thời, nhưng tâm nghèo thì là nghèo cả một đời.
Đào Uyên Minh là thi nhân tài đức cuối thời Đông Tấn, được ví như “Ông tổ thi nhân ẩn dật”. Ông đã từ quan về quê vì không muốn “cúi đầu khom lưng trước kẻ tiểu nhân hương lý”.
Trong “Luận ngữ” có câu: “Quá do bất cập”, ý nói làm bất cứ việc gì quá mức hay không đủ mức thì đều không tốt, không thích hợp. Đây chính là đạo xử thế của người xưa. Trong đạo xử thế này, điểm nổi bật nhất chính là “Độ”. Có “Độ” thì mới có thể sống bình an và ...
Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta cần phải sống hồ đồ một chút, mắt nhắm mắt mở, như vậy là bỏ qua cho bản thân, cũng là bỏ qua cho người khác mà được ung dung tự tại. Nhưng có những việc nhất định phải thanh tỉnh, không thể hồ đồ.
Người ta thường nói “Trên đời không có thuốc chữa hối hận”, nhưng một danh tướng thời Bắc Tống đã đưa ra một đơn thuốc gọi là “lục hối minh” - “6 vị thuốc hối hận”, để cảnh tỉnh thế nhân.
Nhìn vào cách một người đối diện với việc lớn, với thuận cảnh hay nghịch cảnh, cũng như lúc mừng hay giận, người ta sẽ thấy được năng lực, trí tuệ, mức độ tu dưỡng cũng như khả năng có thành tựu của người ấy.
Nếu nói chữa bệnh táo bón bằng ớt cay thì sẽ rất khó tin. Nhưng theo thuyết âm dương ngũ hành trong trị bệnh của Trung Y Trung Quốc thì là chuyện khác hẳn.