Trong chương 22 "Luận Ngữ . Lý Nhân", Khổng Tử nói rằng: "Cổ giả ngôn chi bất xuất, sỉ cung chi bất đãi dã". Nghĩa là: Người xưa cẩn trọng lời nói, bởi vì nói mà làm không được thì đáng xấu hổ.
Khi nhắc tới Hoa Đà, người thời nay sẽ nghĩ ngay đến thân phận của một Thần y lừng danh thời y học cổ đại Trung Quốc. Ông được đánh giá là nhân vật có cống hiến to lớn đối với sự phát triển của nền y học Trung Quốc.
Y học thời cổ đại có nhiều cách chữa bệnh rất kỳ lạ, trong đó có một cách đã khỏi được nhiều bệnh nan y. Đó là cách bắt trùng gây bệnh trong cơ thể người.
Đông Y xem cơ thể người luôn vận hành và đối ứng với quy luật của vũ trụ. Thuật dưỡng sinh của danh y thời cổ đại cũng dựa vào đó mà nghiên cứu áp dụng.
Y học thời cổ đại luôn coi ngũ hành là tương ứng với cơ thể con người. Chăm sóc thân thể theo âm dương ngũ hành, đó là chìa khoá để có sức khoẻ tốt nhất.
Khổng Tử nói: "Quân tử dụ ư nghĩa, tiểu nhân dụ ư lợi." (luận ngữ - lý nhân -thập lục), tức là người quân tử hiểu điều nghĩa, kẻ tiểu nhân chỉ biết lợi ích.
Người xưa dạy: “Trai lớn tránh mẹ, gái lớn tránh cha”, rốt cuộc là tránh điều gì và tránh như thế nào để mối quan hệ thân thuộc này vẫn giữ được kết nối khăng khít?
Trong kho tàng trí tuệ cổ xưa của Trung y, cơ thể người giống như một hệ sinh thái tinh vi. Trong đó, ngũ sắc và ngũ vị không chỉ là trải nghiệm cảm quan, mà còn đóng vai trò thiết yếu trong việc điều hòa và duy trì sức khỏe của ngũ tạng.