Gió bấc thổi mạnh chỉ mang đến sự lạnh lẽo, trong khi mặt trời chỉ cần lan tỏa hơi ấm, trao đi điều tốt lành, tự nhiên mà làm lay động trái tim người khác. 

Gió bấc và mặt trời tranh cãi về việc trong hai người ai là kẻ mạnh hơn. Bất phân thắng bại, cả hai nhất trí rằng ai có thể khiến người lữ hành cởi bỏ tấm áo choàng là kẻ quyền năng hơn cả.

Gió bấc thi tài trước. Nó lấy hết sức bình sinh thổi những luồng gió mạnh vào người lữ hành; nhưng càng cố gắng, anh ta lại càng quấn chặt hơn lớp áo. Sau cùng, gió bấc bỏ cuộc.

Tới lượt mặt trời, nó từ từ lan toả nguồn nhiệt. Dần dần, hơi nóng khiến người lữ hành cởi bỏ từng lớp áo; và sau cùng trầm mình trong dòng nước mát để xoa dịu cảm giác nóng rát.

Ý nghĩa:

Có câu “Thiện ý một câu ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ròng”, gió bấc thổi mạnh đến đâu đi chăng nữa, nhưng mang đến toàn là sự lạnh lẽo thì khó mà khiến người khác cởi mở tấm lòng.

Trong khi mặt trời chỉ cần lan tỏa hơi ấm, trao đi điều tốt lành, tự nhiên mà làm lay động trái tim người khác.