Cầu cúng mong khỏi bệnh, nhưng tốn bao nhiêu tiền mà không được gì
Thân thể bệnh tật, lại thêm bị một bóng ma nào đó nhập vào người khiến chị Thủy rất mệt mỏi, chị đi cầu cúng khắp nơi để mong được khỏe mạnh.
Lẽ thường tình, bị bệnh thì phải đi bệnh viện, nhưng không phải bệnh nào bác sĩ cũng có thể trị dứt được, đặc biệt là những bệnh liên quan đến tinh thần, lại càng khó chữa trị; ví dụ như các hiện tượng bị bóng đè hay ma nhập thì y học hiện đại cũng chưa thể giải thích rõ ràng được. Vậy nên những người gặp phải hiện tượng kỳ lạ này lại thường phải tìm đến tâm linh, cầu cúng, để mong có thể thoát ra khỏi trạng thái đó.
Chị Lê Thị Thủy (sinh năm 1984) ở tỉnh Bắc Ninh cũng vì bị ma nhập mà khốn đốn, chị đi cầu cúng khắp nơi, ai nói có thầy cao tay là tìm tới, nhưng lắm thầy thì nhiều ma, tốn biết bao nhiêu tiền bạc nhưng cuối cùng đều không có tác dụng gì. Không những thế, chị còn bị cô đồng lừa vay tiền đến mắc nợ chồng chất, cuộc sống đã vất vả lại càng khó khăn hơn.
Nhưng may mắn cho chị là vào năm 2014, một người chị họ đã giới thiệu cho chị một môn tu luyện của Phật gia, giúp chị khỏi hết bệnh tật và không bị bóng ma vô hình kia khống chế nữa. Chị đã kể lại câu chuyện cuộc đời mình để mong cũng có thể giúp đỡ phần nào cho những người cùng cảnh ngộ:
Nội dung chính
Gia cảnh khó khăn
Tôi sinh ra và lớn lên ở thôn Đoài, xã Tam Giang, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh. Trong một gia đình nông dân nghèo khó, cha mẹ quanh năm đầu tắt mặt tối. Xong việc đồng áng thì lại đi làm thuê, làm mướn, rồi đi thu mua phế liệu, đồng nát để nuôi bốn anh em tôi khôn lớn.
Vì nhà nghèo nên chỉ cần có việc gì đột xuất là phải đi vay nợ ngay. Có một sự việc mà đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in. Đó là vào ngày rằm tháng 7 năm 1996, lúc đó tôi còn nhỏ, mẹ tôi có 10.000 đồng định để ra chợ mua đồ về làm lễ (xá tội vong nhân). Đúng lúc đó anh trai tôi tự dưng hai tay bị tê, co giật. Mẹ tôi phải đưa anh đi bệnh viện huyện khám, bác sĩ nói bệnh này rất nguy hiểm, phải đưa đi Hà Nội ngay!
Mẹ tôi vô cùng lo lắng không biết làm thế nào vì không có tiền, trong túi có mỗi 10.000 đồng thì đưa con đi viện thế nào đây? Mẹ tôi đành đèo anh tôi quay trở về nhà, rồi chạy đi vay tiền hai bên nội ngoại để đưa con đi viện. Đưa con đến bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội). Nằm ở đó một tháng, đã hết 3 đến 4 triệu đồng, mà một mảnh đất đẹp ở quê lúc đó cũng chỉ 4 triệu mà thôi.
Gia cảnh đã khó lại càng khó hơn. Con bệnh tật đau ốm, chi phí tốn kém nên cha mẹ tôi thường “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”. Các cụ có câu “thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn”, nhưng cha mẹ tôi thì ngược lại, cứ “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”, làm ăn vất vả đến vậy mà kinh tế gia đình vẫn không khá lên được chút nào.
Tôi quyết định nghỉ học để ở nhà phụ giúp bố mẹ. Mẹ tôi vẫn động viên tôi đi học vì thấy con gái mình còn nhỏ mà mới học hết lớp 3, mẹ bảo con hãy cố gắng và mẹ cũng cố gắng. Nhưng vì xót thương mẹ, tôi lấy cớ là con không thích đi học để cho mẹ đỡ buồn.
Từ khi nghỉ học, công việc của tôi là hàng ngày chăn trâu, cắt cỏ, kiếm rau nấu cám cho lợn ăn, rồi làm ruộng cùng với mẹ … Còn bé nên tôi không thể gánh đôi quang dài quết đất, mẹ đã đưa tôi đến nhà ông chuyên đan lát mây tre ở trong làng để thửa cho tôi một đôi quang trành bằng tre cho vừa thân hình của tôi lúc đó.
Bị ma nhập, đi cầu cúng khắp nơi
Năm 22 tuổi, tự dưng tôi mắc bệnh rối loạn tiền đình, thiếu máu não, đau vai gáy, trào ngược dịch mật, huyết áp thấp. Thân thể tôi lúc nào cũng mệt mỏi, buồn bực, tôi đi ra bệnh viện Bạch Mai khám và lấy thuốc về uống nhưng bệnh vẫn không khỏi. Chữa hết bác sĩ Tây y rồi đến Đông y, châm cứu, bấm huyệt, giác hơi, sắc thuốc uống triền miên mà bệnh vẫn không khỏi.
Tôi đang 45kg mà vì bệnh tật nên giảm xuống còn có 35kg. Bệnh của tôi không nặng nhưng không hiểu tại sao người tôi lúc nào cũng thẫn thờ, có những lúc tôi cảm thấy tôi như người mắc bệnh trầm cảm, thân thể uể oải, mỏi rã rời, đầu óc lúc nào cũng lâng lâng. Đêm ngủ tôi hay bị bóng đè và mơ gặp ma quỷ. Mỗi lần tỉnh giấc tôi thấy mình không còn ra hồn người nữa.
Vì thân thể như vậy nên tôi hay đi đền chùa để cầu cho được khỏe mạnh, và cũng hay đi xem bói để xem vận mệnh của tôi ra sao. Nhưng cứ mỗi lần đến cửa đài, cửa điện thì lại như có một bóng hình nào đó nhập vào thân thể tôi làm cho tôi khóc rưng rức, ngồi đó quay cuồng cả ngày. Các nhà sư và các cô đồng, thầy bói đều bảo tôi là bị cô bắt bóng, phải trả nợ tứ phủ đi thì mới khỏi.
Mẹ rất lo cho tôi và cũng đi tìm thấy bói để tôn nhang bản mệnh và trình đồng mở phủ cho tôi nhưng vẫn vô dụng. Tôi và mẹ chỉ mong sao tìm được thầy cao tay để cúng cho tôi khỏi. Mẹ cũng đi thầy nọ thầy kia trả nợ tiền duyên cho tôi. Có người bảo tôi bị vong nam nhập vía nên họ cứ ẩn vào người tôi và làm cho tôi bị như thế… Lúc đó tôi đang bị bệnh nên thầy nào bảo tôi cái gì thì tôi làm cái ấy. Gia cảnh khó khăn nhưng mẹ vẫn đi vay tiền để lo cho tôi, chỉ là làm đủ kiểu mà tôi vẫn không có chuyển biến gì.
Bị cô đồng lừa vay tiền hộ
Nhưng điều cay đắng hơn là mẹ con tôi còn bị cô đồng lừa cho đến mắc nợ chồng chất. Năm 2010, có cô đồng ở huyện Tân Yên, Bắc Giang có quen biết cô hàng xóm. Cô hàng xóm gọi tôi và mẹ tôi sang để cô ấy xem, thấy tôi không được khỏe mạnh, cô ấy bảo tôi phải cúng cái này cái kia. Mẹ tôi bảo đã cúng nhiều lắm rồi, thì cô ấy bảo các thầy đó không cao tay nên không làm được. Cô ấy nói: “Nhà tôi thờ phủ to lắm, có kim chi đôi nước, nên tôi sẽ lo cho con chị đâu vào đấy!”
Cô ấy mời tôi lên nhà cô ấy chơi để cho biết nhà, nghe cô nói vậy tôi cũng tin tưởng và theo về nhà cô chơi. Thấy cửa điện nhà cô to, khang trang và rất lịch sự. Lúc đó tôi càng tin tưởng hơn nên về chạy tiền để nhờ cô lo cho.
Mở phủ ở nhà cô xong, cô đưa tôi đi khắp các đền để kêu cầu. Đền ông Bảy ở Sa Pa, đền Cô Bơ ở Bắc Giang, lên đền ở Lạng Sơn… Trong tháng đó tôi chỉ ăn rồi đi cầu với cúng. Cô dùng mọi hình thức để mẹ con tôi tin tưởng cô.
Sau đó cô nói riêng với mẹ tôi vay hộ cô một món tiền vì gia đình cô đang có việc gấp. Mẹ tôi không có tiền cho vay thì cô nhờ mẹ tôi đi vay người khác giúp. Cô nói: “Em chỉ vay một tháng thôi, sau em bán xong mảnh đất ở Thái Nguyên rồi em đưa cho chị”. Mẹ tôi đắn đo không biết vay ở đâu hộ cô được.
Cô lại thúc giục mẹ tôi: “Chị cứ yên tâm! Em không lừa chị đâu. Chị thấy đó em làm việc nhà Thánh sao có thể lừa chị được chứ!”
Mẹ tôi là người thật thà, nghĩ cô suốt ngày đi đền, đi chùa, thờ cúng Thần Phật như vậy thì lừa lọc người sao được. Vậy là mẹ tôi suốt ngày đi hỏi vay tiền cho cô, vay lãi ngày, lãi tháng… Mẹ tôi đi vay tiền như một cỗ máy: Người 30 triệu, người 40 triệu, người thì 10 triệu, 5 triệu… Mẹ tôi vay trong vòng một tháng, tính cả tiền, vàng lên đến 150 triệu.
Đến ngày trả, hôm trước cô vẫn bảo hai mẹ con tôi lên để cô trả tiền mà hôm sau lên nhà cô để lấy tiền thì không thấy cô ở nhà. Hỏi con cô thì nó bảo “mẹ em đi viện”. Gọi điện cho cô thì cô bảo cô đi viện vì bị u vú phải mổ và cắt bỏ một bên vú. Tôi nói: “Thế tiền cô hẹn cháu trả cho người ta thì làm thế nào?” Cô bảo: “Hai mẹ con cứ chạy cho cô tiền lãi đi, ra viện cô sẽ trả hết. Người ta quan trọng là sức khỏe chứ tiền thì lo gì!”
Nghe xong cuộc điện thoại hai mẹ con tôi chết lặng một hồi vì biết mình bị lừa, sau đành phải quay xe về. Trên đường đi, hai mẹ con vừa rơi nước mắt vì cay đắng, lại vừa lo lắng vì không biết lấy tiền đâu ra để trả cho người ta. Về tới nhà mẹ con tôi nói cho gia đình biết, sau đó đến từng nhà đã cho mẹ con tôi vay tiền để xin khất nợ, nói rằng bị cô đồng lừa. Mọi người nghe cũng thương cảm cho mẹ con tôi là người thật thà, không hiểu sao lại gặp tai ương như vậy! Mọi người cho mẹ con tôi số tiền lãi, còn tiền gốc thì cho trả dần.
Để trả được nợ thì phải đi chợ. Xe máy thì mẹ không biết đi nên phải thuê nhà trọ. Vì không có tiền nên mẹ tôi phải thuê nhà như một túp lều, vừa bé, vừa thấp, ở trên lại lợp Fibro xi măng. Trời nóng 38- 390C mà chui vào nhà đó thì như là một cái hầm, nhưng mẹ tôi vẫn chịu đựng. 4 năm trời ở đó cân phế liệu mới trả hết nợ.
Năm 2011, có người quen đã giới thiệu cho tôi một anh cùng xã ở làng bên. Anh ấy vừa ở Nam ra và muốn lấy vợ ở quê. Thấy anh hiền lành, thật thà nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, vợ chồng ở với nhau lâu sẽ sinh tình cảm. Thế là chúng tôi kết duyên thành vợ chồng. Vì không quen cách làm ngoài Bắc nên anh lại vào Nam làm ăn. Công việc của anh không kiếm được nhiều tiền, chỉ đủ chi tiêu cá nhân còn dư một chút thì gửi về cho vợ. Chính vì tôi có cái tâm hay so đo chồng mình không bằng chồng người khác nên mỗi lần anh về chúng tôi hay xảy ra mâu thuẫn.
Tu luyện Đại Pháp, hiểu ra nguyên nhân của khổ đau
Tháng 8 năm 2014, một người chị họ thấy tôi bệnh tật ốm đau như thế, kinh tế lại khó khăn, chồng thì chẳng mấy khi ở nhà nên chị đã giới thiệu cho tôi môn Pháp Luân Đại Pháp, cũng gọi là Pháp Luân Công. Chị nói Pháp môn này rất tốt, có năm bài công pháp tập luyện để khỏe người. Còn có cuốn sách Chuyển Pháp Luân để chỉ dạy con người ta tu luyện. Chị nói cuốn sách đó cho ta biết nguồn gốc bệnh tật, mọi nỗi khổ của con người từ đâu mà ra…
Nghe chị nói vậy, tôi muốn mượn chị cuốn sách đó luôn, vì trong tâm tôi luôn thắc mắc vì sao gia đình tôi ăn ở hiền lành thế mà mấy đời phải chịu khổ? Vì sao tôi lúc nào cũng ốm đau bệnh tật? Vì sao thầy cúng thờ cúng Thần Phật mà lại nhẫn tâm lừa lọc những người hiền lành như mẹ con tôi?… Bao nhiêu thứ thắc mắc trong đầu mà không được lý giải.
Sau khi đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân tôi đã minh bạch ra: kiếp nhân sinh của con người là như thế nào? Con người vì sao mà có bệnh, bất hạnh? Vì sao con người ta lại khổ?… Đều là do những việc làm xấu của mình từ đời này qua đời khác tích tụ lại mới tạo thành nghiệp. Tôi cũng hiểu được rằng tại sao gia đình tôi lại gặp nhiều chuyện đau khổ đến như vậy! Sau khi đọc sách, giải khai được mọi thắc mắc, tôi thấy mình thanh thản hơn nhiều.
Tôi cũng không còn so đo chồng mình không bằng chồng người khác. Nhất là tôi không còn cay đắng và oán hận cô đồng đã lừa mẹ con tôi. Tôi đã tìm được cách để thoát khỏi những nỗi khổ ấy: Đó là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chiểu theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, luôn đặt mình vào hoàn cảnh người khác để có hành xử phù hợp.
Tu luyện được mấy tháng tôi thấy mình khoẻ hẳn ra. Những bệnh trên thân thể tôi không còn, nhất là bóng ma quỷ ám vào thân thể tôi bao nhiêu năm qua cũng không còn nữa.
Thấy Đại Pháp tốt nên tôi nói mẹ học cùng, mẹ tôi cũng bước vào tu luyện. Sau khi đọc sách mẹ tôi cũng ngộ ra được nhiều điều nên bà đã buông bỏ được rất nhiều nhân tâm, nhất là tâm oán hận với cô đồng ấy.
Mẹ nói thương cô đồng ấy, vì tiền mà sẵn sàng buôn Thần bán Thánh, lừa lọc người khác để chiếm lợi cho mình, tạo bao nhiêu nghiệp… Sau đó hai mẹ con tôi bàn với nhau nên giới thiệu Đại Pháp cho cô ấy.
Tôi rủ chị bạn cũng tu luyện Đại Pháp đi cùng. Nhưng đến nơi thì cô đồng ấy không có nhà, chỉ có chồng cô ấy, không biết chồng cô ấy có nhớ tôi và chuyện mượn tiền mẹ con tôi năm xưa hay không? Nhưng tôi không nhắc lại chuyện đó, tôi chỉ nói về Đại Pháp tốt như thế nào và khuyên cô chú bước vào tu luyện. Chú ấy đón nhận rất vui vẻ.
Sau khi tu Đại Pháp tôi mới hiểu ra rằng, con người chỉ có chịu khó tu tâm, hướng thiện, làm việc gì cũng phải nghĩ đến người khác, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thì mới không tạo nghiệp, có thể tiêu trừ tội nghiệp của mình, chứ không phải cúng mà trả được tội nghiệp đó.
Trong 9 năm qua ngày nào tôi cũng học Pháp (đọc Kinh sách Đại Pháp), luyện công. Tôi đọc tất cả các sách của Đại Sư Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và luôn cố gắng thực hiện theo những lời giảng ấy để trở thành người tốt, người tốt hơn nữa! Đúng là tu luyện Đại Pháp chỉ có trăm điều lợi mà không có lấy một điều hại.
Tôi thấy mình vô cùng may mắn và hạnh phúc khi đắc được Đại Pháp. Tu Đại Pháp có được sức khỏe mà kể cả hồi trẻ tôi cũng không có được. Đặc biệt tôi thấy tâm mình thật nhẹ nhàng khi không còn oán hận những người đã đối xử không tốt với mẹ con tôi.