9 bí quyết trường thọ của Đạo gia
Dưỡng sinh có nguồn gốc từ rất xa xưa, là một bộ phận quan trọng trong văn hóa tu luyện của Đạo gia, giúp dưỡng thân, dưỡng tâm và trường thọ.
Dưới đây là 9 bí quyết trường thọ mà cổ nhân đã đúc kết được:
Nội dung chính
1. Vận động dưỡng thân
Đạo giáo chú trọng “tính mệnh song tu”, tức là bao gồm cả tu tâm và dưỡng thân. Phương pháp dưỡng thân trong Đạo giáo lấy động làm trọng yếu, lượng sức mà hành. Dù sự vận động này đôi khi rất chậm rãi, rất ít, nhưng nó đòi hỏi người luyện phải có sự kiên trì và bền bỉ, luyện trong một thời gian dài.
Các động tác của Đạo gia cùng với cơ chế đằng sau nó có thể khiến gân cốt một người trở nên bền bỉ, làm khí huyết lưu thông, nội tạng thông thuận, tránh sự đình trệ ứ đọng, tăng cường tố chất cho thân thể.
2. Tĩnh tọa dưỡng thần
Đạo giáo chú ý “hình thần tịnh luyện”, tức là luyện cả hình và thần. Dưỡng sinh trong Đạo gia cho rằng “lấy động dưỡng thân, lấy tĩnh dưỡng thần”. Khi một người có thể nhập tĩnh thì sẽ thấy đất trời rộng mở, cảm xúc ổn định, tâm tĩnh thần minh, trí huệ khai sáng.
Trong cuộc sống thường ngày, một người có thể thông qua việc giảm trừ tạp niệm, không nghe không xem những điều xấu, thông qua tĩnh tọa ngồi thiền mà đạt đến trạng thái vô vật vô ngã.
3. Ăn ít dưỡng thể
Dưỡng thể và dưỡng thân trong Đạo gia là hai khái niệm khác nhau. Những người tu luyện Đạo gia cho rằng: “Thần thanh mới có thể kiện”, ngụ ý rằng một người phải có thần khí, tinh thần thanh sạch thì thân thể mới khỏe mạnh. Cho nên “dưỡng thể” và “dưỡng thần” là có quan hệ mật thiết, không phân biệt. Đối với một người bình thường mà nói, ăn không nên ăn quá no, chỉ nên ăn 8 phần là đủ rồi.
4. Nói ít dưỡng khí
Người có thể tiết dục thì “tinh viên”, tức là tinh thần đầy đủ, trọn vẹn. Người ít nói thì “khí viên”, tức là khí sẽ đầy đủ. Người ít lo nghĩ, âu sầu thì “thần viên”, tức là thần khí tròn đầy.
Trong cuộc sống thường ngày, có một số người thường hay nói nhiều, như vậy là không tốt. Cổ nhân giảng: “Khai khẩu thần khí tán”, tức là mở miệng sẽ khiến khí bị tản đi mất, cho nên nói nhiều sẽ bất lợi cho dưỡng khí. Bởi vậy, trong cuộc sống nên biết những gì cần nói thì nói, không cần nói thì im lặng là được rồi, càng không nên tranh cãi mà làm tổn hao khí của bản thân.
5. Đọc sách dưỡng trí
Ngay từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen đọc sách học tập là rất tốt. Đọc nhiều sách cổ sẽ làm phong phú tri thức, mở rộng tầm mắt, không ngừng đổi mới quan niệm, tiếp nhận được những điều mới mẻ. Đọc sách còn giúp bảo trì trí lực, tránh cho việc trí não bị ngưng trệ. Người xưa rất chú trọng đọc sách, đặc biệt là sách thánh hiền, vì trong đó còn hàm chứa đạo đức, triết lý nhân sinh.
6. Thi họa dưỡng tính
Thơ, từ, thi, họa trong văn hóa truyền thống hàm chứa năng lượng, có tác dụng tu tâm dưỡng tính con người. Khi sáng tác đòi hỏi người ta phải tập trung, chuyên chú hết sức, không sinh tạp niệm thì mới có thể sáng tác ra một tác phẩm tốt. Thời xưa có rất nhiều người nhờ hoạt động nghệ thuật, sáng tác thơ ca, vẽ tranh mà trường thọ trăm tuổi.
7. Thành thật dưỡng phẩm
Thành thật, trung thực, mộc mạc và chất phác là những mỹ đức trong văn hóa truyền thống. Người xưa nói: “Nhân đáo vô cầu phẩm tự cao”, tức là một người đạt đến sự vô cầu, không mưu cầu gì thì phẩm chất tự thanh cao. Người hiện đại cũng nên coi trọng tu dưỡng phẩm đức, giáo dục con cái trở thành người có tu dưỡng.
8. Khoan hậu dưỡng phúc
“Khoan” chính là khoan dung, “hậu” là phúc hậu. Cổ nhân dạy: “Có dung nạp mới có thể to lớn, có thể dung nạp mới có thể hòa hợp giữa mọi người, có hòa hợp rồi mới sinh ra trăm phúc.” Người có thể khoan dung sẽ biết tha thứ cho người khác, có thể chịu thiệt mà không oán trách. Người như vậy phúc thọ vô biên, cả đời được hưởng lợi.
9. Nhân từ dưỡng thọ
Lòng nhân từ cũng chính là lòng lương thiện, yêu thương người khác. Đạo giáo yêu cầu người tu luyện phải biết hành thiện giúp người, trong tâm phải có thiện niệm. Mỗi khi làm một việc thiện, trong tâm người ta sẽ sản sinh ra một loại cảm giác vô cùng khoan khoái, thoải mái, dần dần lâu dài sẽ khiến bệnh tật được loại bỏ và giúp tăng tuổi thọ.