Vợ chồng là duyên phận, đừng chìm mãi trong khổ đau
Cô là một người phụ nữ bình dị, thương yêu gia đình. Nhưng người chồng mà cô hết lòng tin tưởng đã thay đổi. Đến khi biết được, thì nỗi oán hận giày vò khiến cô sống chẳng ngày nào yên. Một ngày kia cơ duyên đến, nỗi khổ đau chỉ thực sự tiêu tan khi cô bắt đầu ngộ Pháp tu tâm.
Tôi chỉ là một người phụ nữ giản đơn, không có nhiều sở thích, không nhan sắc, không có tài. Tôi có một gia đình nhỏ, một người chồng hết mực thương yêu vợ con, một cô con gái duy nhất và một công việc bình dị ăn lương nhà nước. Với tôi như thế là mãn nguyện rồi. Tôi yêu cái gia đình nhỏ bé nhưng hạnh phúc ấy. Tôi cảm thấy yên bình và chăm chút cho gia đình của mình.
Nội dung chính
Dòng sông có nhiều khúc quanh, cuộc đời thì có nhiều thăng trầm
Tôi không biết liệu có một ai đó mà cả cuộc đời họ trôi đi yên ả; họ bình yên và hạnh phúc đến cuối đời không? Chắc là có nhưng không có nhiều. Đến ngay như tôi, tưởng rằng cuộc đời này là bình yên đến cuối nhưng khúc quanh cuộc đời của tôi đã bẻ sang một hướng khác. Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình hướng này xảy ra với mình.
Người chồng mà tôi hết mực thương yêu và tin tưởng đã thay đổi. Anh tìm cho mình một bến đỗ khác từ lâu mà tôi không hề hay biết; đến khi biết rồi thì cơm đã chín từ lâu. Tôi thật khó khăn khi chấp nhận sự thật ấy.
Tôi luôn bảo mình rằng hãy chấp nhận sự thật, quên đi tất cả nhưng thật không dễ dàng gì. Tôi đã 54 tuổi, đâu còn mong muốn nhiều nữa. Có lẽ người sống nội tâm như tôi bước qua được sự thật quả là khó khăn.
Thân tôi thì mang nhiều bệnh, cái chân đau lê lết của tôi làm tôi khổ sở quanh năm. Một khối u ở chân chạm vào động mạch chủ. Đã nhiều lần tôi lên bệnh viện Bạch Mai, rồi Việt Đức. Tôi đã nhờ đến cả bác sĩ tay dao số một Việt Nam là bác sĩ Tiến, bác sĩ Giang. Nhưng bác sỹ cứ mổ ra rồi lại đóng lại. Các bác sỹ bảo nó quá nguy hiểm cho tính mạng. Tôi có thể chết trên bàn mổ bất kì lúc nào. Tôi xác định sống chung với nó và nghĩ rằng mình sẽ không sống được lâu.
Tiếng nhạc trong công viên – Cơ duyên đến
Cả tâm và thân tôi đều bất ổn. Mỗi ngày trôi qua thật nặng nề, anh vẫn ở đây nhưng trái tim và sự quan tâm lại ở nơi khác. Dù rằng vẫn có sự quan tâm cho tôi, nhưng mọi thứ giờ đã nhạt nhòa. Không khí trong gia đình thật nặng nề quá, tôi bắt đầu lang thang ra công viên.
Mỗi buổi chiều đi làm về, tôi lại ra công viên gần nhà. Bước những bước chân nặng nề, hít thở không khí trong lành cho vơi bớt tâm trạng. Rồi một ngày kia, trong lang thang vô định, tôi bất chợt nghe thấy tiếng nhạc du dương vọng lại từ xa. Lắng tai nghe tôi thấy tiếng nhạc êm dịu như xa như gần. Tôi lần tìm đến gần hơn nơi phát ra tiếng nhạc.
Đến gần, phát hiện một nhóm người ngồi tập thiền, hai mắt họ nhắm lại, tĩnh lặng, như thể mọi thứ dừng lại và chìm vào hư không, mọi thứ như vô định vậy. Tôi cũng muốn thả hồn mình vào tiếng nhạc đó để quên đi tất cả đau khổ.
Tôi bắt đầu hỏi mọi người ở đó để mong muốn được tập. Họ cho tôi mượn sách về nhà đọc. Tôi cầm sách đọc nhưng đầu óc vẫn lang thang đâu đó nên hầu như không hiểu điều gì từ cuốn sách. Nhưng vẫn cố bám víu để tìm một giải pháp cho mình thoát khỏi đau khổ; nên chiều chiều đi làm về tôi vẫn tích cực ra công viên tập luyện cùng mọi người. Tiếng nhạc êm dịu và động tác nhẹ nhàng đó cũng làm tôi khoan khoái, tôi cũng thấy nhẹ nhàng đi nhiều.
Khổ đau không dễ nguôi ngoai ngay được
Nhưng rồi lại về nhà, lại nhìn và lại nghĩ, trái tim lại đau đớn. Cả ngày đi làm cũng chẳng nguôi ngoai. Chiều lại chiều ra công viên tập, rồi có những hôm chẳng tập được, nước mắt cứ lưng tròng. Trong trái tim tôi vẫn chứa đầy những sân si, uất hận, sự trách cứ, giầy vò cứ quấn chặt lấy tôi.
Dù được bao lời động viên, khích lệ của mọi người nhưng thật sự tôi không gỡ thoát được mớ bòng bong hỗn loạn cảm xúc ấy. Cứ như vậy, thời gian trôi qua đi một năm, rồi hai năm sau khi đắc Pháp nhưng tôi vẫn chưa có nhiều chuyển biến về tâm tính.
Phải đến sau khi đám cưới của con gái và anh ấy rời xa hẳn tôi thì tôi mới tĩnh tâm trở lại. Tôi cần phải thay đổi để cứu lại cuộc đời của mình. Lúc này, tôi chú tâm vào học Pháp nhiều hơn, tâm tĩnh lại, rồi càng đọc tôi càng ngộ ra được Pháp lý.
Ngộ Pháp tu tâm – Hóa giải khổ đau
Lúc này tôi mới hiểu rằng, nỗi khổ của con người là tình, cái tình nó quấn chặt lấy tôi; tôi mãi đắm chìm vào cái tình ấy mà quên đi mất bản ngã của mình. Sinh mệnh con người đâu phải chỉ sống một đời này. Kiếp này có thể là vợ chồng nhưng kiếp sau có thể là không. Vợ chồng lấy nhau đều là duyên phận, chia ly cũng là nợ nghiệp cần hoàn trả; vậy cớ chi tôi cứ mãi chìm trong đau khổ đó.
Rồi tôi cũng biết rằng tôi là ai, tại sao có mặt trên cõi đời này, rằng tôi cần phải làm gì có trách nhiệm với sinh mệnh của mình. Dần dần tôi đã tìm được niềm vui trong tu luyện, tìm thấy sự bình yên, thanh thản, tường hòa và an vui trong một chỉnh thể của những người tu luyện Hải Dương; tôi cũng nỗ lực tham gia các công việc Đại Pháp là mang những điều thiện lương, hồng dương Đại Pháp cho những người có duyên.
Và tôi đã dần thay đổi
Cứ như vậy, tôi dần dần đổi thay. Tôi đang từng bước lột đi những cái mặt nạ đau khổ từ sâu thẳm trong tâm cho đến bề ngoài dung mạo. Tôi điều chỉnh tâm trạng mình, buông bỏ và không động niệm. Tôi quy chính lời ăn tiếng nói của mình để trở thành một người biết sống vì người khác.Tôi biết nghĩ cho người chồng của mình và hiểu được vì sao anh ấy làm thế; tôi không còn sân si với người thứ ba và những đứa con vô tội kia.
Những cơn đau ở chân tôi cũng không bận tâm nữa, ngày ngày ngoài đi làm (sau này tôi về hưu thì rảnh hơn), tôi đọc sách, sáng dậy sớm đi luyện công hoặc luyện vào buổi chiều cùng mọi người. Khi tôi thăng hoa về tinh thần thì trạng thái bệnh tật cũng vì thế mà chuyển biến. Bởi vì tôi biết rằng, môn tu luyện Đại Pháp này có thể chữa khỏi bệnh; tiêu hết nghiệp lực cho những ai thật sự chân tu.
Nghiêm túc tu luyện – Khỏi bệnh tâm an
Vì ban đầu tôi chưa thật sự nghiêm túc tu luyện, đến giờ tôi đã thay đổi. Vì thế mà Sư Phụ đã tiêu trừ hết nghiệp lực cho tôi. Tôi đã hoàn toàn khỏi căn bệnh đau chân, cái u ở chân dần biến mất.
Vậy là tôi đã tu Đại Pháp từ năm 2014 đến nay, trải qua những gập ghềnh đau khổ, tôi mới dần vững bước trên con đường tu luyện. Giờ tôi đã hoàn toàn lột xác để sống cuộc đời mới của tôi, không tham vọng, không đòi hỏi, không oán không hận, chỉ có tha thứ, yêu thương và bao dung tất cả. Phải nói rằng giờ tôi rất hạnh phúc, sẽ vững bước tu luyện tinh tấn, viên mãn.
Có được điều đó là nhờ vào Đại Pháp, nhờ vào Sư tôn. Nếu tôi không bước trên con đường tu luyện này; chắc chắn đến giờ tôi vẫn chìm đắm với những thứ ích kỷ của riêng mình. Thật may mắn khi cả tâm lẫn thân của tôi khỏe mạnh, bình yên. Bước chân vô định ngày nào đến nhóm tập thiền định kia đã đưa tôi đến bến bờ vĩnh hằng của sinh mệnh. Con xin ngàn lời cảm ơn Sư Tôn đã vất vả khổ độ cho con!
Số điện thoại của tôi: 0984359209