Đời người từ xưa đến nay cũng chỉ có ‘3 việc’, 1 việc là “Đừng quản việc của người khác”
Nhân gian đa sự khiến con người dường như bị nhấn chìm trong đó; nhưng kỳ thực, đời người quanh đi quẩn lại cũng chỉ có 3 việc: Việc của bạn, việc của người khác và việc của ông trời.
Hãy thử nghĩ một chút, những việc lớn như chiến tranh thế giới, du lịch vũ trụ, nổ hạt nhân; những việc nhỏ như con kiến di cư, tất bị lủng, bữa trưa ăn gì… từ lớn như thiên thể trong vũ trụ đến nhỏ như hạt bụi bên đường, từ xã hội đến cá thể, tất cả chuyện lớn nhỏ, có việc gì là nằm ngoài 3 việc ở trên?
Phiền não của con người thường là do quên đi việc của bản thân, thích quản việc của người khác và lo lắng về những việc của ông Trời.
Nội dung chính
1. Quản lý cho tốt việc của bản thân
Việc của bản thân chẳng hạn là: Dậy lúc mấy giờ, ăn gì, có vui không, có giúp được gì cho người khác không… phàm những thứ bạn có thể an bài thì đều là như vậy.
Vạn vật đều có sinh mệnh, có linh tính. Sinh tử luân hồi, đều trong đạo pháp, tự có thiên mệnh.
Cây cối chịu nắng chịu mưa, hấp thụ dinh dưỡng, chỉ cần âm thầm phát triển; khi bén rễ sâu, cành lá sum suê thì tự nhiên khỏe mạnh.
Con người sống ở trên đời, hít thở cùng vạn vật, đạo lý sinh mệnh cũng giống như vậy. An phận với vị trí của mình, vững vàng cắm rễ sâu, làm tốt những việc nên làm là tốt rồi.
Một số người luôn hâm mộ những ông chủ lớn, những quan chức cấp cao, những người giàu có; nhưng hãy cẩn thận suy ngẫm một chút, những trách nhiệm và áp lực mà họ phải đối mặt thường là gấp mấy lần những người bình thường khác. Giống như trong phim “Người nhện” có một câu thoại: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều”.
Kẻ dại cầu cạnh người khác, kẻ trí dựa vào chính mình. Nếu lựa chọn dựa vào chính mình thì vận mệnh của bạn mới có thể nắm chắc. Thay vì cả ngày hâm mộ vinh quang của người khác, chi bằng hãy dồn hết tâm lực vào lĩnh vực mà bạn có thể kiểm soát.
2. Đừng quản việc của người khác, đời người tự an vui
Việc của người khác chẳng hạn như là Tiểu Trương hết ăn lại nằm, Tiểu Tam hôn nhân không hạnh phúc, ông Trần đối với mình không tốt, mình giúp người khác mà sao không được cảm ơn… Phàm là việc của người khác thì đều giống như vậy.
Đối với việc của người khác thì thái độ tốt nhất đó là: “Không liên quan gì đến tôi”.
Có một câu chuyện như sau: Có một cặp vợ chồng rất yêu thương nhau và dựng một quầy bán hàng ven đường. Đến giờ ăn trưa thì người chồng mang đồ ăn đến cho vợ. Trong lúc hai vợ chồng ngồi trên bậc thang vừa ăn vừa nói chuyện. Một bà thím đi qua đường lườm họ và nói với người vợ rằng:
“Con gái à, con thật là đáng thương! Vất vả kiếm tiền, vậy mà người chồng lại để cho con ăn uống kham khổ như vậy”.
Nghe những lời này, người vợ bưng cơm trên tay mà nước mắt giàn giụa; người chồng ngồi bên cạnh mắt cũng đỏ hoe, không còn tâm trạng ăn uống gì nữa…
Trong mắt bạn là thạch tín, nhưng trong mắt người khác có thể là mật đường. Nhưng luôn có những người quen đánh giá cuộc sống của người khác bằng suy nghĩ của chính mình; và nhìn thế giới bằng tầm nhìn hạn hẹp của bản thân.
Cuộc sống giống như một vở kịch, mỗi người đều là nhân vật chính trong vở kịch của chính mình và là vai phụ trong vở kịch của người khác.
Nhân sinh trên đời, hãy gửi đi ánh sáng của chính mình và đừng thổi tắt ngọn đèn của người khác.
3. Đừng lo lắng về việc của ông Trời
Những việc của ông trời chẳng hạn như là gió bão, động đất, chiến tranh, khai ngộ, thành đạo… Bất cứ việc gì ngoài khả năng của con người thì đều thuộc về việc của ông Trời.
Vì vậy, thay vì cả ngày cứ lo trời sập, đất lở, ăn không ngon ngủ không yên thì cứ bình tĩnh quan sát; để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên.
Có một bác sĩ nổi tiếng với y thuật cao siêu, rất nhiều người đã tìm đến ông để chữa bệnh. Nhưng điều không may là khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp thì ông lại bị ung thư vòm họng. Giống như những người bình thường khác, ông cũng trải qua cảm giác sợ hãi và không cam lòng; thậm chí là tức giận.
Dựa trên kinh nghiệm dày dặn của mình, ông biết được bản thân chỉ sống được 6 tháng đến 1 năm nữa là cùng. Sau nhiều đêm suy nghĩ, ông quyết định chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Tuy nhiên, ông chấp nhận sự thực này nhưng không có nghĩa là cam chịu số phận. Ông quyết định nhân lúc còn sống phải thể nghiệm cho hết sinh mệnh; dùng nhãn quang hoàn toàn mới mà nhìn ngắm thế giới; dùng tấm lòng thương mến mà đối đãi với mọi người xung quanh; khiến sinh mệnh ngày càng có ý nghĩa hơn.
Kể từ đó, tâm thái của ông đã hoàn toàn chuyển biến; ông trở nên khiêm tốn, bao dung và biết cảm thông với người khác. Ông luôn tươi cười với bạn bè, người thân, và thậm chí là cả những người xa lạ.
Tâm an vạn sự an, đời người cứ buông rồi sẽ nhàn
Nửa năm trôi qua, rồi một năm trôi qua, nháy mắt mà đã 6 năm, ông vẫn bình an vô sự. Ông không biết mình có thể sống được bao lâu, nhưng ông không quan tâm đến nó nữa.
Có câu “Đời người vốn vô sự, là con người tự ưu sầu”; Trời đất chuyển dời xuân hạ thu đông, vốn là những việc con người không thể kiểm soát; nhưng chúng ta có thể cảm thụ nó, an nhiên nhìn hoa nở hoa tàn, không cầu ở người, không oán không hận; chỉ cần như vậy thì hạnh phúc cũng tự tìm đến như gió xuân nhẹ thổi bên thềm.
Theo Secret China