Cổ nhân cho rằng âm đức là ngọn nguồn của hết thảy phúc báo, vì vậy cần thủ đức, tích đức và tránh làm những việc gây hao tổn âm đức.

Dưới đây là 4 sự tình không nên làm để tránh làm tổn hại âm đức của bản thân.

1. Phỉ báng tín ngưỡng

Thời cổ đại, khi những vương triều cường thịnh nhất thì từ hoàng đế, đại thần đến dân thường, ai ai cũng đều kính tín Phật, Đạo, Thần. Ngay cả những bậc tu hành, những người có đạo đức cao thượng, dẫu chưa hoàn toàn đắc Đạo, viên mãn, cũng rất được tôn kính.

Điều này có một nguyên nhân quan trọng là dù khác biệt về hình thức, điều các bậc tu hành giác ngộ xa xưa triển hiện cho nhân thế chính là câu trả lời cho những câu hỏi được coi là chỗ mê vĩnh hằng của nhân loại như: nguồn gốc con người, mối quan hệ giữa con người và vũ trụ, ý nghĩa của sự tồn tại. Đồng thời, thông qua các hình thức tu luyện khác nhau như tu tâm, tu Thiện, tu thân, tu Chân, đức tin, cứu rỗi, v.v, họ đã trải ra trước mắt thế nhân con đường tu tâm dưỡng tính, phản bổn quy chân, vốn là điều mà sinh mệnh luôn tìm kiếm không ngừng trong luân hồi kiếp kiếp.

Từ đó có thể thấy rằng các bậc thánh nhân, thánh hiền, hay chư Phật, Bồ Tát, Đạo, xuất sinh trong các thời đại lịch sử đều là đến để giáo hóa con người, cứu độ con người. Do đó việc cố tình phỉ báng tín ngưỡng, bôi nhọ bậc thánh hiền đại đức là cách làm tổn hại phúc báo của bản thân nghiêm trọng nhất.

2. Tham dâm háo sắc

Các bậc thánh hiền thời cổ đại giảng rằng: “Thứ khiến cho người ta ngu tối và khuất lấp là ái dục”. Người cầu danh sẽ bởi vì háo sắc dục mà danh bại. Người cầu lợi sẽ bởi vì háo sắc dục mà lợi mất. Người cầu học sẽ bởi vì háo sắc dục mà bỏ dở giữa chừng. Một người bình thường bởi vì háo sắc dục mà gia sản tiêu tán. Người làm quan bởi vì háo sắc dục mà chức quan mất. Dâm dục là căn nguyên của vô số tội ác, ô nhục, tai họa, bệnh tật, thống khổ, phiền não, thất bại và suy nhược…

Xã hội hiện đại với quan niệm phóng khoáng về sắc dục khiến cho nội tâm người ta trở thành nô lệ của thể xác bên ngoài, lý trí bị sắc dục thao khống. Càng phóng túng, tâm người càng bị nhiễu loạn mạnh mẽ. Khi một người miệt mài theo đuổi sự hưởng thụ về sắc dục thì sẽ không còn nghĩ đến liêm sỉ, hổ thẹn. Thậm chí có một số người còn cho rằng đó là bản sự.

Trong các căn bệnh hiện đại thì rất nhiều bệnh nguy hiểm nan y là lây nhiễm do không tiết chế sắc dục, như HIV, giang mai, v.v.. Thậm chí không chỉ ảnh hưởng bản thân, mà còn ảnh hưởng con cháu thế hệ sau. Đây chính là Trời cảnh tỉnh con người. Con người nếu vi phạm Thiên đạo, vi phạm các quy luật khách quan thì tất sẽ có kết quả không tốt đẹp. Con người nên là thuận với Thiên đạo mà làm, tiết chế ham muốn thì tinh lực của bản thân tự nhiên sẽ dồi dào, sức đề kháng sẽ tăng lên, bách bệnh không xâm, do đó có thể sống lâu sống khỏe.

3. Bất hiếu với cha mẹ

Cha mẹ sinh ra ta và nuôi dưỡng ta, ân đức sâu đậm. Người bất hiếu với cha mẹ, trời đất đều khó dung thứ. Ngay cả cha mẹ mình còn không hiếu lễ kính trọng, làm sao có thể đối tốt với người khác? Người như vậy cuối cùng sẽ bị chính sự ích kỷ của bản thân giày vò.

Cha mẹ yêu thương con cái vừa là thiên tính vừa là nghĩa vụ, con cái hiếu kính cha mẹ là trách nhiệm, cũng là đạo làm người phải có. Một người nếu không có lòng hiếu thảo đối với cha mẹ thì sẽ không có khả năng yêu thương người khác thực sự, càng không thể có tâm để ý tới sự hưng suy của xã hội, quốc gia. Bởi vậy không hiếu thuận thì không thể làm người lương thiện.

Cổ ngữ nói: “Bách thiện hiếu vi tiên”, trong trăm cái thiện thì hiếu kính cha mẹ là đứng đầu. Hành thiện tích đức, trước hết là hiếu kính cha mẹ. Cha mẹ được ví là phúc điền lớn nhất trên thế gian. Hiếu kính với cha mẹ là đạo lý hiển nhiên của người con. Đó không chỉ là bổn phận mà còn là cách bồi đắp phúc báo của chính bản thân mình.

4. Lấy oán trả ơn

Người mà khi gặp nguy nan khốn khó được người khác giúp đỡ, nhưng xong rồi liền “cao chạy xa bay”, không một chút lưu luyến, thì bị cổ nhân xếp vào loại vô ơn bạc nghĩa, không có lương tâm. Người lấy oán trả ơn thì chính là người không có nhân tính.

Cổ ngữ nói: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, ý muốn khuyên răn người đời, nhận được ơn huệ của người khác dù chỉ nhỏ bé bằng giọt nước nhưng phải ghi nhớ mà báo đáp ơn ấy lớn bằng một dòng suối mạnh mẽ. Một người không biết cảm ơn thì sẽ chỉ một mực đòi nhận được mà không muốn hồi báo. Người chẳng những không biết ơn mà trái lại còn vong ơn phụ nghĩa, lấy oán trả ơn thì ắt sẽ khiến cả người và Thần cùng phẫn nộ, sao có thể có phúc báo sau này?

Khi một người cảm thấy biết ơn từng bông hoa, từng cọng cỏ, và từng ngụm nước, thì cuộc sống của người đó chắc chắn sẽ rất phong phú và sung túc. Trên thực tế, khi trong tâm một người mang theo thiện niệm, mang theo lòng biết ơn thì không chỉ tạo phúc cho chính mình mà còn làm lợi cho người khác.